TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 598: Nguyên Lai Là Nhị Bá

Đến cùng có phải nữ hoàng an bài hay không, chút nữa nhất định phải hỏi cho rõ, cho dù phải bóp lấy cổ của ả.
Giả vờ trở về phòng, Dạ Côn liền vụng trộm chạy ra ngoài.
Màn đêm ẩn giấu thân ảnh Dạ Côn rất tốt.




Đi vào bên trong Thỉnh Nhạc Phường, rất nhanh đã tìm được biệt viện sứ thần Thiên Trạch.
Ai ngờ Hoa Sa La căn bản không có đi ngủ, hơn nửa đêm ngồi ở trong đình ngẩn người.
- Dạ công tử, nếu đã tới, cũng đừng lén lén lút lút.
Hoa Sa La từ tốn nói.


Dạ Côn sững sờ, mình bị phát hiện rồi? Xem ra Hoa Sa La thật có chút bản sự.
Thân ảnh Dạ Côn đột nhiên tan biến, xuất hiện ở trước mặt Hoa Sa La, một tay bóp lấy cái cổ trắng ngọc của Hoa Sa La.
Nữ hộ vệ ở bên cạnh quá sợ hãi, lập tức rút kiếm chỉ Dạ Côn.
Hoa Sa La hướng phía hai vị thủ vệ khàn giọng hô:


- Buông xuống!
- Nữ hoàng!
Nữ hộ vệ đều hô lên nữ hoàng, rõ ràng trong lòng cuống cuồng đến cỡ nào.
- Buông xuống! Cút ra ngoài!
Nữ hộ vệ nhìn nữ hoàng một chút, lại nhìn Dạ Côn một chút, không thể không nghe lệnh ra ngoài.
Dạ Côn chăm chú nhìn Hoa Sa La, trầm giọng nói ra:


- Ngươi rốt cục là ai?!
- Ta chết, ngươi không có tốt chỗ gì, ngươi cẩn thận bị lừa.
Mặt Hoa Sa La đỏ lên, khí lực nói chuyện đều sắp không còn.
Dạ Côn dừng một chút, đột nhiên buông lỏng bàn tay.
- Khụ khụ khụ...


Hoa Sa La ho khan kịch liệt, nước mắt đều chảy ra ngoài, quay đầu nhìn Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Ngươi không chỉ hủy cung điện của ta, còn bóp cổ ta, Dạ Côn... ngươi thiếu nợ ta càng ngày càng nhiều.
- Vì sao ta đi tìm Thương Minh, y liền xảy ra chuyện? Hiện tại ngay cả đại bá ta cũng gặp chuyện không may?!


Dạ Côn tức giận chất vấn.
Hoa Sa La hơi hơi thở dốc, âm u nói ra:
- Thương Minh xảy ra chuyện ta cũng rất bất ngờ, hiện tại ta chỉ có một cái kết luận, đó chính là gia gia ngươi phát hiện chuyện của Thương Minh, thông báo cho những người kia biết.
- Vậy liền kì quái, vì sao không giết Thương Minh, lại giết đại bá ta?!


Dạ Côn lạnh giọng hỏi, chỉ cần Hoa Sa La trả lời không chính xác, liền sẽ bóp chết nàng.
Hoa Sa La thấp giọng nói ra:
- Thương Minh không chết, là bởi vì muốn tìm ra ta! Mà đại bá ngươi chết, đó là bởi vì gia gia của ngươi!!!
- Lời này nói như thế nào?


Dạ Côn trầm giọng hỏi, tính ngươi nói có chút đạo lý.
Hoa Sa La chậm rãi ngồi xuống, sờ lên cổ, trầm giọng nói ra:
- Trước đó ta đã nói với ngươi, gia gia ngươi sinh hài tử, muốn đàm phán với những người kia.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.


- Thế nhưng những người kia làm sao có thể để gia gia ngươi đạt được, giết đại bá của ngươi là một công đôi việc.


- Đầu tiên chính là cảnh cáo gia gia ngươi, con của ngươi chúng ta muốn giết cứ giết. Hai là, Dạ Trùng chưởng quản Dạ gia quân, Dạ Trùng vừa chết, Dạ gia quân sẽ rơi vào trong tay gia gia ngươi, thuận theo tự nhiên, đại bá của ngươi trong khoảng thời gian này say rượu, có lẽ ở trong mắt những người kia đã vô dụng, cho nên lựa chọn giết, thuận tiện cảnh cáo gia gia ngươi một phen.


Dạ Côn gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Sa La, trầm giọng hỏi:
- Gia gia của ta thoạt nhìn không giống loại người như ngươi nói.


- Lúc ở trong điện ta cũng nhìn thấy, gia gia ngươi quả thật giống chân tình bộc lộ, chuyện này chứng minh giết đại bá của ngươi không phải ý của gia gia ngươi, mà là ý của những người kia, cho dù Dạ Trùng không phải nhi tử của Dạ Tư Không, thế nhưng sống chung lâu như vậy, không có tình cảm là không thể nào.


Dạ Côn không nói, lẳng lặng nhìn Hoa Sa La, tựa hồ muốn từ trên mặt Hoa Sa La nhìn ra manh mối gì.
Nhưng mà căn bản không nhìn ra bất kỳ mánh khóe gì.
- Hoa Sa La, ta không tin lời ngươi nói.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Hoa Sa La nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói ra:


- Dạ Côn, hiện tại ta cũng rất nguy hiểm, bọn họ hẳn đã biết ta ở Thái Kinh.
- Cho nên?
- Nếu như ngươi muốn biết rõ chân tướng, có thể ở bên cạnh ta đợi một chút, có lẽ sẽ gặp kinh hỉ.
- Ha ha, ta là người Dạ gia, mỗi ngày đều đợi ở trong biệt viện của sứ thần, Hoa Sa La, ngươi rốt cục muốn làm gì?


- Không phải ta muốn làm gì, mà là bọn họ muốn làm gì!
Ngữ khí Hoa Sa La dần dần tăng cao hơn một chút.
Dạ Côn quát khẽ:
- Ngươi ngoài miệng nói bọn họ bọn họ, thế nhưng ta ngay cả một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy!
- Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy chưởng ấn kia thấy sao?


- Như vậy có thể chứng minh cái gì?
Hoa Sa La khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc thật lâu:
- Có tin ta hay không tùy ngươi, hôm nay Dạ Trùng chết, ngày mai người chết có lẽ là Dạ Dương, còn có cha ngươi, Dạ Tư Không chấp mê bất ngộ, như vậy người bên cạnh đều phải chết.
- Vậy phải hỏi qua ta mới được.


Dạ Côn nói xong liền tan biến ở trong màn đêm.
Nhìn Dạ Côn đi, Hoa Sa La nhẹ nhàng thở ra, kém chút chết ở trên tay tên đầu trọc này, thật quá lợi hại...
- Ra đi, người đã đi.
Hoa Sa La hướng phía bên cạnh từ tốn nói.


Chỉ thấy một bóng người từ bên cạnh đi ra, nếu như Dạ Côn ở đây, khẳng định sẽ kinh hô một tiếng...
CMN đây không phải chính là Dạ Dương sao!!!
Dạ Dương thế mà lăn lộn với nữ hoàng Linh Đô Thiên Trạch, nói ra chắc chắn sẽ không ai tin chuyện này đi.
Dạ Dương ngồi ở bên cạnh nhẹ nói ra:


- Nữ hoàng đại nhân, vì sao không nói ta ra?
- Ngươi là ta gián điệp, Thương Minh đã bị phát hiện, ngươi không thể có chuyện được.
Hoa Sa La âm u nói ra.
Không sai!
Dạ Dương chính là gián điệp của Hoa Sa La tại Dạ gia!


Hoa Sa La rõ Dạ gia như lòng bàn tay, không có nhân vật trọng yếu, đó là không có khả năng, Dạ Dương chính là người kia...
Mà Dạ Dương từ rất sớm đã bị Hoa Sa La thu mua, sớm đến mức nào, khi đó chỉ có hơn mười tuổi, chính là thời điểm hiểu chuyện.
- Tạ ơn nữ hoàng quan tâm.


Dạ Dương chắp tay nói ra.
- Không có việc gì thì đừng qua đây, lần trước ngươi qua đây, cha ngươi đã hoài nghi.
Hoa Sa La trầm giọng nói ra.
Dạ Dương nói nhỏ:
- Nữ hoàng đại nhân, lửa sém lông mày, có một số việc ở trước mặt nói tương đối tốt.


- Yên tâm đi, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta sẽ làm được.
Dạ Dương nhẹ gật đầu:
- Được.
Nói xong, Dạ Dương liền tan biến ở trong đình.
Hoa Sa La hơi hơi chống đỡ cái trán, sự tình càng ngày càng phức tạp.


Thế nhưng có lẽ Hoa Sa La không nghĩ tới, Côn ca căn bản không có đi, chẳng qua là trốn đi.
Bởi vì lúc trước phát hiện trên bàn đá còn có một chén trà, chứng minh nữ hoàng đang trò chuyện với ai đó, quả nhiên có người!
Thu hết hình ảnh vừa rồi vào trong mắt, nhưng lại không nghe thấy bọn họ nói gì.


Tuy nhiên trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi.
Ngàn vạn không nghĩ tới, nhị bá lại là người của Hoa Sa La, xem tình huống khi nãy, còn rất cung kính.
Trước đó Hoa Sa La từng nói, Dạ gia cũng có người của nàng, chẳng lẽ chính là nhị bá?


Nhị bá đến cùng có tác dụng gì? Liệu có liên quan đến cái chết của đại bá hay không?
Dạ Côn cũng không có tiếp tục đi chất vấn Hoa Sa La, hiện tại đi, có lẽ sẽ không nói thật, phải âm thầm quan sát một chút...
Bất quá hiện tại Dạ Côn còn muốn đi một nơi.


Đó chính là nơi ở của Hồn Thí Thiên.
Hồn Thí Thiên theo Thương Minh rời đi, khẳng định biết một ít chuyện, không có khả năng cái gì cũng không biết, kiên trì mang Thương Minh về Thiên La Viện như vậy, xem ra hẳn là có bí mật gì đó.


Đọc truyện chữ Full