TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 599: Hồn Thí Thiên Trả Lời

Thiên La Viện thì Dạ Côn không đi được, đi cũng không tìm thấy người, quá lớn, nếu như không ai dẫn đường, đoán chừng Thương Minh ở nơi nào cũng không biết.
Cho nên Dạ Côn quyết định đến nhà của Hồn Thí Thiên.




Trước đó còn tò mò không biết Hồn Thí Thiên đi nơi nào, ngàn vạn không nghĩ tới... lại đi theo Thương Minh ra ngoài, không hề có một chút tin tức nào.
Rất nhanh, Dạ Côn đã xuất hiện ở bên ngoài biệt viện nhỏ, lúc này trong phòng vẫn sáng đèn, Dạ Côn thở dài một hơi, nhảy vào bên trong viện.
- Ai?!


Hồn Thí Thiên trong phòng trầm giọng quát.
Dạ Côn cố ý thả ra tiếng bước chân để Hồn Thí Thiên nghe, quả nhiên ở trong nhà.
Kéo mặt nạ, Dạ Côn đứng ở cửa ra vào hô:
- Là ta, Dạ Côn.
Trong phòng, Hồn Thí Thiên dừng một chút, sau đó mở cửa ra.


Dạ Côn nhìn Hồn Thí Thiên, năm đó mặc dù bị mình đánh một quyền, nhưng cũng không đến mức như thế đi...
- Ngươi không sao chứ.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, sắc mặt của đối phương rất không tốt.
Hồn Thí Thiên một mặt ảm đạm lắc đầu:
- Vào rồi nói.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, đi vào trong nhà, Uyển Nhiên bưng trà nóng tới:
- Dạ Côn, uống chút trà.
- Cảm ơn.
Dạ Côn nhìn vẻ mặt Uyển Nhiên vui vẻ, trong lòng cũng mừng thay nàng.
Ánh mắt Hồn Thí Thiên tràn đầy một cỗ yêu chiều, ôn nhu nói:
- Uyển Nhiên, nàng về phòng trước, ta tâm sự với Dạ Côn.


- Được, đừng thức quá khuya, hiện tại ngươi là thương binh.
Uyển Nhiên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, bộ dáng ngươi dám thức đêm liền xong đời.
- Nghe nương tử.
Lúc này Uyển Nhiên mới vui vẻ rời đi.
Mà Dạ Côn đưa tay khoác lên trên cổ tay Hồn Thí Thiên, Hồn Thí Thiên đột nhiên tránh ra.


Mặc dù chỉ là một thoáng, nhưng Dạ Côn đã nhìn ra một chút, trầm giọng hỏi:
- Ngươi cùng chưởng viện ra ngoài, ngươi cũng thụ thương rồi?
Hồn Thí Thiên không nói chuyện, chậm rãi ngồi xuống, Dạ Côn cũng ngồi ở bên cạnh.
Một lúc sau, Hồn Thí Thiên nhẹ nói ra:
- Biết vì sao ta không chết không?


- Không phải vì đưa chưởng viện trở về sao?
- Đưa chưởng viện trở về, người khác làm cũng được.
Hồn Thí Thiên tay cầm chung trà nhẹ nhàng run rẩy.
Dạ Côn ngẫm lại cũng đúng, trực nhét tiếp chưởng viện vào cổng Thiên La Viện, hoặc cửa hoàng cung là được, như thế càng có lực uy hϊế͙p͙ hơn.


- Vậy thì vì sao?
- Bởi vì người kia cũng đã nhìn ra, ta là một kẻ hấp hối sắp chết.
Hồn Thí Thiên từ tốn nói.
- Cái gì?!
Dạ Côn hô nhỏ một tiếng.
Hồn Thí Thiên lắc đầu, chỉ chỉ trong phòng.
Dạ Côn hiểu rõ, hiện tại Uyển Nhiên còn không biết chuyện của Hồn Thí Thiên.


- Không có ý định nói cho Uyển Nhiên biết?
- Không, đây cũng là ta gieo gió gặt bão.
Hồn Thí Thiên từ tốn nói.
- Gieo gió gặt bão?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.
- Đều là chuyện trước kia, muộn như vậy tới tìm ta, có phải là vì chưởng viện sự hay không?
Dạ Côn không phủ nhận, nhẹ gật đầu.


- Vì sao chưởng viện lại muốn đến Mê Vụ Sâm Lâm, các ngươi đến đó làm gì?
Dạ Côn thấp giọng hỏi, chuyện này à phi thường trọng yếu.
Hồn Thí Thiên từ tốn nói:
- Có người ở Thái Kinh muốn giết y.
- Ai?
- Thánh Nhân.
Dạ Côn nghe xong hơi hơi nhíu mày:
- Ngươi có chứng cứ gì không?


- Không có, là do chưởng viện nói.
Dạ Côn cảm thấy thứ này cũng không thể làm chứng cứ, trước đó tất cả mọi người còn ngồi cùng một chỗ thương lượng, có nên giết Thương Minh tiếp nhận Thiên La Viện hay không, cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn, không có giết.


Theo đạo lý mà nói, khi đó Thương Minh nên chạy trốn, bởi vì lúc đó là thời điểm thích hợp nhất...
- Vậy tại sao ngươi lại đi cùng với chưởng viện?
Dạ Côn hỏi.
- Chưởng viện nói, bảo vệ y, có thể giúp ta sống thọ.
Hồn Thí Thiên nhẹ nói ra.
- Cụ thể một chút.


- Vào một đêm nọ, chưởng viện tới tìm ta, bảo ta theo y ra ngoài một chuyến, khi đó ta cảm thấy mình không sống lâu được nữa, muốn dành chút thời gian ít ỏi còn lại bồi Uyển Nhiên, chưởng viện biết chuyện của ta, ra điều kiện có thể kéo dài tính mạng cho ta, ta liên tục cân nhắc, liền đáp ứng đi cùng chưởng viện.


Dạ Côn hơi hơi nhìn Hồn Thí Thiên, một kẻ hấp hối sắp chết, hẳn sẽ không nói dối đi.
Hơn nữa đoạn thời gian trước, quan hệ mọi người còn không tệ.
- Vậy sau khi các ngươi đi Mê Vụ Sâm Lâm thì thế nào? Vì sao lại bị tập kích?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra:


- Kỳ thật chúng ta cũng không có đi Mê Vụ Sâm Lâm, mà là đến huyện Thái Tây.
Khó trách khi đó cảm giác được mấy cỗ khí tức không tầm thường, chẳng lẽ chính là bọn họ?
Mà sao chưởng viện lại chọn ở lại huyện Thái Tây, chẳng lẽ y không sợ bị mình phát hiện sao?


Hay là nói, chưởng viện cố ý đến nơi mình ở, như thế mới có thể sống được?


- Thế nhưng vào một đêm khác, một người áo đen đi vào, một chưởng liền đánh gục chưởng viện, lúc ấy nhìn thấy chưởng viện như vậy, ta cũng không có phản kháng, mà người kia liếc ta một cái liền đi, nhưng này ánh mắt kia ta vẫn chưa quên, đó là ánh mắt đang nhìn một người chết.


Hồn Thí Thiên nói xong cười khẽ một tiếng.
Mọi chuyện lại phát sinh ngay tại huyện Thái Tây, hơn nữa còn vào buổi tối.
Lúc đó mình đang làm gì?
Đang bồi thê tử chứ sao.
Đậu xanh! Hung thủ ở ngay huyện Thái Tây, thế mà mình lại không biết.
Dạ Côn hỏi lần nữa:


- Vậy tại sao ngươi lại khăng khăng mang chưởng viện trở lại Thiên La Viện?
- Sau khi chưởng viện bị tập kích thì có tỉnh một thoáng, nói vài lời.
Hồn Thí Thiên nhìn Dạ Côn, Dạ Côn cảm giác, việc này hẳn có quan hệ với gia gia.
- Lời gì?
- Đưa ta về Thiên La Viện, đừng tin Dạ Tư Không.


Hồn Thí Thiên thuật lại lời của Thương Minh một lần.
Hiện tại xem ra, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng gia gia...
- Vậy tại sao ngươi lại đưa Thương Minh đến hoàng cung trước? Trực tiếp trở lại Thiên La Viện không phải càng tốt hơn sao?
Dạ Côn hỏi lần nữa, tâm tư Côn ca vô cùng kín đáo.


- Lúc ta đưa chưởng viện trở về, cảm giác có người đang dẫn dắt ta đến hoàng cung.
Dạ Côn thở hắt ra, Thương Minh thụ thương, lại có người dẫn dắt Hồn Thí Thiên đến hoàng cung, để tất cả mọi người đều biết.


Nếu như là gia gia làm, hẳn sẽ không để mọi người biết, càng sẽ không phái người đi dẫn dắt Hồn Thí Thiên.
Trừ phi gia gia căn bản không hiểu rõ tình hình.
Vậy thì người dẫn dắt kia là ai? Chẳng lẽ là Hoa Sa La? Dạ Dương?


Dạ Côn cảm giác đầu óc muốn nứt ra, mặc dù Thương Minh nói không nên tin gia gia, đó cũng là chuyện bình thường, ban đầu Dạ gia đã thương lượng chuyện có nên xử lý Thương Minh hay không.
Chuyện này cũng không thể chứng minh, Thương Minh chính là gián điệp của Hoa Sa La.


- Đúng rồi, đến cùng ngươi mắc phải bệnh gì?
Dạ Côn tò mò hỏi, nếu như có thể, liền giúp Hồn Thí Thiên một chút, người này cũng không phải hư hỏng như vậy.
Hồn Thí Thiên cười cười:
- Bệnh này của ta không trị được, hảo ý tâm lĩnh.
- Nói một chút, có lẽ còn cơ hội thì sao?


- Dạ Côn, cám ơn ngươi quan tâm ta như vậy, trên đời này, người quan tâm ta ngoại trừ Uyển Nhiên, còn có ngươi.
Hồn Thí Thiên vô cùng cảm kích Dạ Côn, nhưng những chuyện kia, Hồn Thí Thiên không có ý định nói cho Dạ Côn biết.


Cho dù phải chết, y cũng muốn lưu lại trong lòng Uyển Nhiên một hình ảnh mỹ hảo, chứ không phải một tên sát nhân cuồng ma.
Thấy Hồn Thí Thiên kiên quyết như thế, Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Có cần giúp gì thì cứ gọi ta.


Đọc truyện chữ Full