- Được.
Hồn Thí Thiên nhẹ gật đầu.
Dạ Côn đi ra khỏi phòng, bất quá vẫn tò mò quay đầu lại hỏi một thoáng:
- Chưởng viện lúc nào mới tỉnh?
- Nghe y quan nói, khó tỉnh.
Hồn Thí Thiên nói nhỏ một tiếng.
Trong lòng Dạ Côn bất đắc dĩ, chưởng viện là đầu mối duy nhất, chớp mắt liền bị chặt đứt...
Đi tìm nhị bá Dạ Dương? Đến lúc đó chỉ sợ đả thảo kinh xà, ai biết nữ hoàng cùng nhị bá đạt thành thỏa thuận gì.
Nhị bá muốn trèo lên hoàng vị cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đạt thành hiệp nghị với nữ hoàng cũng có thể hiểu được...
Nếu là như vậy, có phải nữ hoàng muốn mượn tay của mình, thủ tiêu gia gia hay không? Dạ Tư Niên chỉ là một con cờ, Dạ Dương muốn lộng chết Dạ Tư Niên quả thật quá đơn giản.
Sau khi giết chết Dạ Tư Niên, Dạ Dương liền có thể ngồi lên hoàng vị, tự làm Thánh Nhân.
Kết hợp lại, hình như cũng rất có khả năng.
Dạ Côn che cái trán, vẫn là trở về ngủ một giấc, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện.
Lúc này Hồn Thí Thiên đi vào phòng, nhìn Uyển Nhiên ngồi ngẩn người, nguyên bản sắc mặt kéo căng dần dần nới lỏng, lộ ra nhu tình...
- Uyển Nhiên.
Bất kể gọi như thế nào, Hồn Thí Thiên đều cảm thấy gọi như thế thân thiết nhất.
Uyển Nhiên thấy Hồn Thí Thiên nói xong rồi, vui vẻ nhảy đến trước mặt Hồn Thí Thiên, giống như hài tử không chịu lớn vậy.
- Đã nói xong rồi sao?
Uyển Nhiên đưa tay khẽ vuốt gương mặt Hồn Thí Thiên.
Hồn Thí Thiên cảm thụ được nhiệt độ trong lòng bàn tay Uyển Nhiên, đây là bàn tay ấm áp nhất trên đời.
- Ừm, nói xong rồi.
- Quan trọng không?
- Không.
- Sau này còn ra ngoài lâu như vậy sao?
- Sẽ không.
- Không được phép gạt ta.
- Cam đoan.
Uyển Nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc, ôm thật chặt nam nhân trước mặt.
Mà Hồn Thí Thiên cũng ôm Uyển Nhiên, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia không bỏ, cho dù ta rời đi, nhưng ta vẫn sẽ luôn bảo vệ nàng...
Uyển Nhiên.
Một bên khác, Dạ Côn trở lại phòng ngủ, trực tiếp nằm xuống đi ngủ, không nghĩ nữa, mệt rồi...
Dạ Côn ngủ thẳng cẳng.
Thế nhưng toàn bộ Thái Kinh lại không được bình tĩnh như vậy.
Trưởng tử Thánh Nhân gặp chuyện, chết trên đại điện, tin tức như vậy khiến tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.
Thậm chí còn có Dạ gia quân.
Dạ gia quân tin tưởng Dạ Trùng vô điều kiện.
Mặc dù gần đây chủ soái có hơi sao nhãn, nhưng Dạ gia quân không có ý khác, cảm thấy chủ soái có thể bước ra khốn cảnh.
Thế nhưng không nghĩ tới! Chủ soái thế mà chết!
Thậm chí còn chết ngay tại Thái Kinh!
Toàn bộ Dạ gia quân giống như phát điên lục soát toàn bộ Thái Kinh, nhìn có vấn đề liền bắt, toàn bộ Thái Kinh lâm vào trong khủng hoảng.
Trong hoàng cung, thi thể Dạ Trùng đã được để vào bên trong quan tài.
Dạ Tư Không ngồi ở bên cạnh, nhìn quan tài trước mặt.
Tiếng bước chân nhỏ xíu vang lên, Tào công công cong người đi tới, chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, đã điều tra xong.
Dạ Tư Không không nói chuyện.
- Đại công tử gặp chuyện ở ngoài cung, lúc ấy thủ vệ hoàng cung nhìn thấy đại công tử lung la lung lay, cũng không hỏi nhiều... dù sao mấy ngày nay đại công tử đều như thế.
Tào công công cúi đầu nhẹ nói ra.
Dạ Tư Không hít một hơi thật sâu, âm u nói ra:
- Năm đó không có tiễn Tiểu Chiếu, hiện tại lão thiên lại cho cơ hội, Tào công công... ngươi nói có phải lão thiên không muốn ta ngồi ở trên vị trí này hay không?
Tào công công lập tức quỳ xuống đất, gương mặt hoảng hốt:
- Thánh Nhân suy nghĩ nhiều... là có gian nhân muốn hại Thánh Nhân.
- Gian nhân! Tên gian nhân này ngay cả nhi tử của bản hoàng cũng dám giết! Căn bản không để bản hoàng vào mắt! Tào công công ngươi nói đúng không!
Dạ Tư Không chăm chú nhìn Tào công công, lạnh giọng hỏi.
Tào công công mồ hôi lạnh đều chảy ròng:
- Không không không, Thánh Nhân hồng uy, nhất định có thể chém giết gian nhân, báo thù cho đại công tử!
Dạ Tư Không ngửa đầu thở dài, từ tốn nói:
- An bài hậu sự con ta thật tốt!
- Vâng, Thánh Nhân.
Dạ Tư Không phất phất tay.
- Thánh Nhân nghỉ ngơi sớm đi, Thái Kinh không thể không có Thánh Nhân.
Tào công công thấy Dạ Tư Không định tiếp tục lưu lại, lo lắng nói một câu.
Nhưng mà Dạ Tư Không thản nhiên liếc mắt nhìn Tào công công.
Tào công công lập tức lui ra.
Phục thị qua hai Thánh Nhân, nhưng Tào công công cảm giác, vẫn là Trưởng Tôn Ngự tương đối tốt... tính cách Dạ Tư Không không thể nào nắm bắt được.
Chờ sau khi Tào công công rời đi, Tố Vận xuất hiện lần nữa.
Tố Vận không nói gì, chẳng qua là đứng sau lưng Dạ Tư Không.
Dạ Tư Không chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một dòng lệ.
Nước mắt tuôn đầy mặt.
Bầu không khí thê lương tràn ngập trong hoàng cung.
Ngày thứ hai, Thái Kinh bị khói mù nhấn chìm, ánh nắng ôn hòa tan biến, có chỉ hàn phong mờ mịt.
Mọi người bọc lấy áo khoác, đàm luận chuyện phát sinh hai ngày nay, vừa nghe đã biến sắc.
Thậm chí có người đang nói, Dạ gia sắp vong!
Dù sao chủ soái Dạ Trùng đều bị giết, còn có ai không dám giết?
Đàm là đàm luận, nhưng toàn bộ Thái Kinh đều treo đèn lồng màu trắng.
Dù sao chết là người trong hoàng thất, còn là chủ soái Dạ gia quân.
Dạ gia quân vẫn được mọi người tôn kính.
Lúc này, Dạ Côn thức dậy, nhưng trong nhà không có một ai, cha cùng mẫu thân còn chưa trở về, chỉ có thể tự chuẩn bị đồ ăn sáng.
Làm nửa canh giờ, Dạ Côn từ bỏ.
Nhìn đại sảnh trống rỗng, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, bước ra ngoài.
Mới vừa đi ra cửa chính, Dạ Côn liền cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có điểm gì là lạ, giống như mình sắp chết bất đắc kỳ tử vậy.
Trước kia cũng từng cảm thụ qua ánh mắt như vậy, khi còn bé thân thể yếu đuối, ánh mắt mọi người chính là như vậy.
Dạ Côn cũng không khó nghĩ, đại bá đều bị ám sát đi, như vậy cũng đại biểu, tất cả mọi người Dạ gia đều có khả năng bị ám sát.
Đệ đệ tại Ngũ Nhạc, không biết có an toàn hay không, dùng thực lực đệ đệ hiện tại, hẳn có thể đối phó được.
Nhìn một quầy bán bánh bao trên đường, Dạ Côn đi tới.
- Bán cho hai cái bánh bao.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Dạ công tử, nén bi thương.
Ông chủ hướng phía Dạ Côn chắp tay.
Dạ Côn thở dài một hơi:
- Có lòng.
- Con trai của ta tại Dạ gia quân, nói Dạ chủ soái rất tốt, xem bọn họ như huynh đệ, đêm qua biết Dạ chủ soái gặp chuyện bỏ mình, liền chạy đi tìm hung thủ, Dạ công tử, ngươi nhất định phải tra được thủ phạm ở phía sau màn, báo thù rửa hận cho Dạ chủ soái!
Nhìn đại gia đỏ mắt, Dạ Côn tựa hồ cũng có chút cảm nhiễm, âm u nói ra:
- Yên tâm đi! Dạ chủ soái sẽ không chết vô ích như vậy! Người đáng chết, một người ta cũng không bỏ qua!
- Đa tạ Dạ công tử, Dạ công tử, ngươi lấy thêm mấy cái bánh bao, chỉ có ăn no mới có sức truy xét.
Lão đại gia dùng sức nhét bánh bao cho Dạ Côn.
Trong lòng Dạ Côn càng kiên định, tên hung thủ này! Nhất định phải bắt!
Còn có những người phía sau màn kia, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua! Phải giết sạch các ngươi!
Song khi Dạ Côn xoay người, rất nhiều người bình thường đứng ở phía sau.
Tất cả mọi người đột nhiên quỳ gối ở trước mặt Dạ Côn, trầm giọng hô:
- Dạ công tử, nhất định phải báo thù rửa hận cho Dạ chủ soái!
Không cần nhiều lời, đây đều là người nhà của Dạ gia quân.