- Một năm này là khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời ta, tất cả đều là bởi vì Uyển Nhiên...
Hoa Sa La nhìn Hồn Thí Thiên hấp hối, nguyên bản ánh mắt bén nhọn trở nên nhu hòa, phảng phất nhớ tới chuyện cũ, thậm chí trong con ngươi cũng có chút sương mù.
- Dạ Côn, ngươi phải cẩn thận, người này rất mạnh...
- Mạnh bao nhiêu?
- Y nói y biết tam đoạn.
Dạ Côn nghe xong hơi hơi thở hắt ra, tam đoạn, một cảnh giới lợi hại cỡ nào.
Hồn Thí Thiên phảng phất đã nói xong di ngôn, đôi mắt nhìn ánh sao lấp lánh, dần dần tan rã.
Thế nhưng ở trong mắt Hồn Thí Thiên, bầu trời đầy sao dần dần biến thành gương mặt của Uyển Nhiên, mang theo nụ cười nghịch ngợm, mang theo cố chấp hờn dỗi.
Từng màn lóe lên ở trong đầu Hồn Thí Thiên, phòng nhỏ trong núi, đó là nơi thay đổi y, là Uyển Nhiên cải biến lòng báo thù của y, nàng chính là ngân hà đầy sao, chiếu sáng con đường tràn ngập hắc ám của mình.
Rất muốn trở về ngôi nhà tranh kia, rất muốn...
Trở về.
Dạ Côn nhìn Hồn Thí Thiên rủ tay xuống, trong lòng rất phức tạp.
Từ khi biết Hồn Thí Thiên cùng Uyển Nhiên, bọn họ cho người khác cảm giác rất ân ái, Uyển Nhiên là một cô nương người gặp người thích, trước đó Hồn Thí Thiên ám sát Trưởng Tôn Ngự, đó cũng là vì báo thù cho sư môn, có tình có nghĩa.
Lại mắc phải bệnh bất trị.
Chuyện như vậy, làm sao có thể nói với Uyển Nhiên?
Dạ Côn nhìn về phía Hoa Sa La, Hoa Sa La hơi hơi lau khóe mắt, không nói một câu, đi vào gian phòng.
Tâm tình tựa hồ rất kém.
Đông Phương Sảng nhìn trái nhìn phải một chút, cảm thấy vẫn là đợi ở chỗ này tương đối an toàn.
Trong tiểu hoa viên, chỉ còn lại Dạ Côn cùng Hồn Thí Thiên đã tử vong.
Dạ Côn hơi hơi thở dài một hơi, nếu đáp ứng, vẫn phải đưa Hồn Thí Thiên trở về.
Nhưng không biết, Uyển Nhiên có thể chịu đựng đả kích này hay không.
Khiêng thi thể Hồn Thí Thiên, Dạ Côn tan biến ở trong màn đêm.
Dạ gia quân ở bên ngoài hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Đi vào sân nhỏ nhà của Hồn Thí Thiên, Dạ Côn không có gõ cửa, trực tiếp tiến vào.
Trong phòng vẫn sáng đèn, có lẽ Uyển Nhiên còn đang chờ Hồn Thí Thiên trở về.
Lúc này Dạ Côn nghĩ đến thê tử của mình, mặc kệ mình về trễ thế nào, các nàng đều vẫn đốt đèn chờ mình về.
Mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, làm thê tử, đều sẽ lo lắng cho ngươi.
Dạ Côn không có ý định trực tiếp đưa thi thể cho Uyển Nhiên, sợ Uyển Nhiên không tiếp thụ được, vẫn là trước nói một chút, để Uyển Nhiên chuẩn bị tâm lý.
Đặt thi thể ở bên cạnh, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, gõ cửa.
- Người nào?!
Trong phòng vang lên Uyển Nhiên mang theo cảnh giác âm thanh.
- Là ta, Dạ Côn.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Uyển Nhiên mở cửa ra, nhìn Dạ Côn ở trước mặt hỏi:
- Dạ Côn, sao ngươi lại tới, không ai nhìn thấy chứ.
Nói xong Uyển Nhiên còn nhìn xung quanh một thoáng.
Dạ Côn hơi hơi ngăn ánh mắt Uyển Nhiên lại, dù sao thi thể Hồn Thí Thiên ngay ở bên cạnh.
- Yên tâm, không có ai nhìn thấy.
Nhìn Uyển Nhiên lo lắng cho mình, Dạ Côn không cách nào tưởng tượng được, sau khi Uyển Nhiên biết Hồn Thí Thiên chết, sẽ có phản ứng như thế nào.
Mà hai người bọn họ chỉ cách nhau có nửa trượng, thế nhưng lại là âm dương tương cách.
- Vậy thì tốt, tuyệt đối đừng giống như sáng hôm nay, hôm nay phu quân trở về còn nói, bảo ngươi cẩn thận một chút, đừng để người khác nắm thóp, Thái Kinh không an toàn.
Uyển Nhiên nhỏ giọng nói ra, giống như sợ bị người khác nghe thấy.
Dạ Côn càng nhìn Uyển Nhiên, trong lòng càng không dễ chịu, cũng không biết nên nói như thế nào.
- Đừng đứng ở bên ngoài, vào rồi nói, phu quân hẳn sắp trở về rồi, y nói có chuyện khẩn cấp cần đi giải quyết, còn dặn ta chuẩn bị thức ăn trước, ta nói nhỏ cho ngươi biết, ta lén bỏ thêm hành lá vào, Hồn Thí Thiên không thích hành lá, đến lúc đó nhất định sẽ xụ mặt, nhưng lại không nỡ mắng ta, bộ dáng rất thú vị.
Nói xong Uyển Nhiên còn che miệng yêu kiều nở nụ cười.
Nhìn nụ cười của Uyển Nhiên, đây là nụ cười tinh khiết không có một chút tạp chất, có lẽ qua đêm nay, nụ cười này sẽ không xuất hiện ở trên mặt Uyển Nhiên nữa.
- Dạ Côn, làm sao không vào? Hiện buổi tối có hơi lạnh, vào nhà đi... ngươi muốn tìm phu quân nói chuyện, y sẽ về ngay thôi, sẽ không lâu đâu.
- Uyển Nhiên.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Hửm?
- Kỳ thật ta muốn nói với ngươi một chuyện.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, nhìn chằm chằm Uyển Nhiên.
Uyển Nhiên ai nha một tiếng:
- Đi vào rồi nói.
- Đi vào rồi nói.
- Đi vào!
Uyển Nhiên đột nhiên quát nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu.
Dạ Côn dừng một chút, không nói chuyện...
Gió mát theo kéo tới, lay động một đầu tóc xanh của Uyển Nhiên.
Một giọt nước mắt óng ánh sáng long lanh rơi xuống mặt đất.
Dạ Côn thấy được, trong lòng trĩu nặng.
- Ngươi không vào cũng được, ta tiếp tục chờ y trở về.
Nói xong liền đóng cửa.
Mà Dạ Côn đè cửa lại, nhìn Uyển Nhiên mặt đầy nước mắt, thấp giọng nói ra:
- Uyển Nhiên, y...
- Phu quân đã đáp ứng ta, y sẽ không nói dối! Ngươi đi đi! Ta không muốn nói chuyện với ngươi!!!
Uyển Nhiên đột nhiên trở nên nóng nảy, bịt lấy lỗ tai không muốn nghe.
Kỳ thật thấy Dạ Côn đột nhiên tới, Uyển Nhiên liền có một cỗ dự cảm không tốt, nói nhiều như vậy, kỳ thật chính là đang an ủi mình, không nên nghĩ như vậy.
Nhưng nhìn Dạ Côn, cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng đều không thể tự an ủi mình.
- Uyển Nhiên... Hồn Thí Thiên, chết rồi.
Dạ Côn nói lời như vậy, vô cùng gian nan, tựa như ngày đó nói cho Nguyên Chẩn cùng Phong Điền biết chuyện vậy.
Mặc dù Uyển Nhiên bịt lấy lỗ tai, nhưng nàng vẫn nghe thấy...
Dần dần, Uyển Nhiên đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhưng Dạ Côn có thể cảm giác được, nội tâm Uyển Nhiên căn bản không bình tĩnh.
- Phu quân nhất định sẽ trở lại, ta đi nấu mì, vớt hành ra, không chọc phu quân sinh khí.
Uyển Nhiên xoa xoa khóe mắt, mang theo nụ cười quay người, Dạ Côn cứ như vậy đứng ở cửa ra vào.
Uyển Nhiên đi đến bên cạnh bàn, bát bàn mì nước trên bàn còn bốc hơi nóng.
Cầm lấy đũa, Uyển Nhiên gắp rất cẩn thận, sợ bỏ sót một cọng hành nào, bởi vì hiện tại Uyển Nhiên rất muốn nhìn thấy nụ cười của Hồn Thí Thiên, nhìn y gắp từng ngụm lớn mì bỏ vào trong miệng.
Nước mắt không cầm được rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi vào trong bát mì.
- Aaaaa!
Uyển Nhiên cuối cùng không nhịn được, phát ra tiếng gào thét thê lương, ở trong đêm tối người yên, tràn đầy sự bi thương đau đớn.
Dạ Côn nhìn Uyển Nhiên quỳ ngồi dưới đất, phát ra tiếng lòng khiếp người, đau thấu tim gan...
Từng cọng hành nhỏ trên bàn, bát mình còn nóng, lại chói mắt như thế.
Dạ Côn không nói gì, lẳng lặng trông coi, phát tiết ra ngoài là được.
Sau một hồi lâu, Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Ta mang y về.
Bả vai gầy yếu bất lực của Uyển Nhiên run lên, cúi đầu hỏi:
- Ở đâu?
- Ta dìu y vào.
Dạ Côn nâng thi thể bên cạnh lên, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh bàn, điều chỉnh tốt tư thế ngồi, ngoại trừ nhắm mắt, vẻ mặt ảm đạm ra, cũng không có gì khác lạ.
Uyển Nhiên ngơ ngác nhìn Hồn Thí Thiên, chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên nói:
- Ngươi đã về.