Một câu ngươi đã về, bao hàm rất rất nhiều.
Uyển Nhiên lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Hồn Thí Thiên, đưa tay sửa sang tóc mai của y, ôn nhu nói:
- Tóc đều loạn, không giống ngươi chút nào, đói bụng không, mì vẫn còn nóng, ta đã gắp toàn bộ hành lá ngươi không thích ra rồi.
Hồn Thí Thiên ngồi yên lặng, không có phản ứng chút nào, thế nhưng ở trong mắt Uyển Nhiên, Hồn Thí Thiên động...
Y gật đầu cười, cầm lấy đũa ăn mì sợi, còn hỏi mình có muốn ăn chút gì hay không.
Mà Uyển Nhiên nhẹ nói ra:
- Phu quân, kỳ thật lần này ngươi trở về, ta đã biết ngươi bị bệnh.
- Ta cũng không ngốc, ta có thể cảm giác được, ta cũng biết ngươi không muốn ta lo lắng, ta chỉ có thể giả vờ không hiểu, mỗi ngày nhìn ngươi cố giả bộ lấy, trong lòng ta cũng đau lắm, thế nhưng ta lại không thể giúp ngươi một tay, mỗi ngày chỉ có thể nấu cơm cho ngươi, lẳng lặng chờ ngươi trở về.
- Ta rất sợ không đợi được ngươi trở về, mỗi ngày ngươi ra cửa ta rất khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ không trở về, là người khác mang ngươi về.
- Một ngày này đã tới.
- Tên lừa gạt, đã nói theo ta cả đời, lại để mình ta ở lại, ta đã không có thân nhân, ngươi chính là người thân duy nhất của ta, ngươi đi, ta lại phải sống một mình như lúc trước
Dạ Côn đứng ở cửa ra vào tựa hồ không nhìn được nữa, Ngô Trì lão sư vì tình mà say, đại bá đau khổ chờ đợi, Hồn Thí Thiên vì tình cũng buông xuống cừu hận, thế đạo này cũng không phải máu lạnh như vậy.
Nhìn Uyển Nhiên như thế, Dạ Côn cũng sợ Uyển Nhiên làm ra việc ngốc, đây không phải kết quả Hồn Thí Thiên muốn nhìn thấy.
- Ăn mì xong, chúng ta về nhà, Thái Kinh không phải nhà của chúng ta, ngôi nhà tranh kia mới là nhà của chúng ta, chúng ta sẽ sống giống như trước đây, sẽ không còn ai làm phiền ngươi nữa, ngươi đã chiếu cố ta lâu như vậy, hiện tại ta sẽ chiếu cố ngươi, tên ngu ngốc này, có chuyện gì đều tự mình gánh.
Uyển Nhiên ôm thật chặt cánh tay của Hồn Thí Thiên, khóe mắt chảy ra một dòng lệ nóng, dọc theo khuôn mặt chậm rãi chảy xuống.
Dạ Côn thấy cảnh này, đưa tay xoa xoa khóe mắt, đột nhiên rất muốn tìm thê tử, ôm các nàng một cái, đồng thời nói cho các nàng biết, đời này sẽ mãi mãi ở bên cạnh các nàng.
Sau một hồi lâu, Uyển Nhiên đứng dậy, thế mà cõng lấy thi thể của Hồn Thí Thiên.
Dạ Côn giật nảy mình, Uyển Nhiên gầy yếu như vậy, làm sao có thể di động một cái thi thể được, hơn nữa hiện tại trời còn chưa sáng.
- Uyển Nhiên!
Dạ Côn nhịn không được kêu.
Uyển Nhiên cõng thi thể Hồn Thí Thiên, mày ngài nhíu lại, bất quá vẫn ngẩng đầu nhìn Dạ Côn, nhẹ nói ra:
- Không có chuyện gì, lần đầu tiên ta nhìn thấy y, cũng là cõng y về nhà như thế, hiện tại cũng nên làm đến nơi đến chốn.
- Uyển Nhiên, muộn rồi, buổi sáng ngày mai lại...
- Không sao, ta biết phu quân nhất định cũng muốn trở về, không muốn ở lại Thái Kinh.
Dạ Côn nhớ tới di ngôn cuối cùng của Hồn Thí Thiên, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn nghe được, y nói y muốn trở về...
Lòng của bọn họ quả thật nối liền với nhau, vô phương tách rời.
- Vậy ta đưa các ngươi về nhà.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Dạ Côn, cám ơn ngươi, thế nhưng ta không muốn, trên đường trở về, ta có thể dẫn phu quân ngắm phong cảnh, trước kia y nói không có thời gian theo ta, hiện tại thời gian rất nhiều.
Uyển Nhiên nhẹ nhàng ôn nhu cười.
Nhưng mà nụ cười như thế ở trong mắt Dạ Côn, lại thê lương như vậy, có lẽ ở trong lòng Uyển Nhiên, Hồn Thí Thiên chết đi, lòng của nàng cũng không còn.
- Dạ Côn, tạm biệt.
Uyển Nhiên nhìn về phía Dạ Côn, cõng thi thể Hồn Thí Thiên đi ra bên ngoài.
Dạ Côn khẳng định không yên lòng, chuẩn bị theo sau.
Còn đi chưa được mấy bước, một bóng người đã xuất hiện, từ tốn nói:
- Để ta đi.
Dạ Côn nhìn về phía bên cạnh nam tử, không nhận ra:
- Ngươi là ai?
- Ta tên Mục Thiên, xếp hạng mười một trong Thiên La Viện.
- Ngươi chính là Mục Thiên?
Dạ Côn âm u nói ra, trước đó Hồn Thí Thiên cũng đã nói, Mục Thiên là người đáng để phó thác.
- Đúng vậy, chuyện của ngươi tương đối nhiều, để ta tới bảo vệ bọn họ là được.
Mục Thiên nhẹ nói ra, đi theo.
Bất quá Dạ Côn vẫn gọi Mục Thiên lại.
- Còn có chuyện gì sao?
Mục Thiên quay đầu lại hỏi nói.
- Trước khi Hồn Thí Thiên chết nói, muốn giao phó Uyển Nhiên cho ngươi.
Mục Thiên nghe xong dừng một chút, thấp giọng nói ra:
- Chuyện y không làm được, để ta làm.
Sau khi nói xong, Mục Thiên liền đi theo.
Mục Thiên cũng không có theo sát, mà là theo ở phía sau, cách một khoảng cách.
Dạ Côn cảm giác, ý của Mục Thiên là thay Hồn Thí Thiên thủ hộ Uyển Nhiên.
Thân ảnh ba người dần dần tan biến ở trong mắt Dạ Côn, biến mất trên đường phố Thái Kinh, về phần đi nơi nào, Dạ Côn không biết...
Một cơn gió đêm đột kích, thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn, nguyên bản căn phòng sáng ngời trở nên u ám đi.
Dạ Côn nhẹ nhàng cài cửa lại, có lẽ từ hôm nay trở đi, căn phòng này sẽ không bao giờ sáng đèn nữa.
Không còn tiếng cười của Uyển Nhiên.
Rời khỏi biệt viện nhỏ, Dạ Côn nhíu chặt lông mày, hai tay nắm lấy, ngực tựa như trong ngực có một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt.
Khốn kiếp, có gan tới giết ta!
Thế mà lợi dụng tình cảm giữa Hồn Thí Thiên cùng Uyển Nhiên!
Thằng khốn, nếu để cho lão tử bắt được, ngũ mã phanh thây thì quá dễ dàng, ngươi sẽ biết cái gì gọi là hối hận vì đã làm người! Lão tử muốn chặt ngươi thành tám khối!
Mối thù của chúng ta càng ngày càng sâu! Thù của đại bá, thù của Hồn Thí Thiên, ta sẽ chậm rãi tính với các ngươi!
Côn ca cũng không phải người tuỳ tiện nổi giận, nhưng chỉ cần Côn ca nổi giận, hậu quả sẹ phi thường nghiêm trọng.
Về đến nhà, Dạ Côn trực tiếp nằm xuống, trong đầu toàn là hình cảnh khi nãy, chuyện này căn bản không có quan hệ với Uyển Nhiên, thế nhưng Uyển Nhiên lại nhận lấy liên luỵ, bóng lưng cô độc kia, tiếng thút thít thê lương.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi nhất định sẽ phải trả một cái giá nặng nề.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi Thái Kinh, tựa hồ mang theo Tường Thụy (may mắn).
Dạ Côn rời giường từ sớm, kỳ thật đêm qua cũng không ngủ ngon, một mực suy nghĩ dùng biện pháp gì dụ người kia ra.
Nhưng người này vô cùng thông minh, từ lần này liền có thể nhìn ra, thế mà dùng Hồn Thí Thiên tới giết Đông Phương Sảng.
Hoặc là muốn Hồn Thí Thiên đi tìm cái chết.
Tâm cơ của người này rất sâu!
- Côn Côn, dậy sớm như vậy.
Đông Môn Mộng đi ra, nhìn thấy nhi tử đứng ở trước cửa đại sảnh ngẩn người, liền nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn nhìn mẫu thân khẽ cười nói:
- Vâng, con không ngủ được.
- Đã xảy ra chuyện gì sao? Vẻ mặt của con không tốt lắm.
Đông Môn Mộng lo lắng hỏi.
- Một người bạn của con chết rồi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Người nào?
- Hồn Thí Thiên, đêm qua y tới giết Đông Phương Sảng.
- Hồn Thí Thiên? Là tên Kiếm Đế thích khách hành thích Trưởng Tôn Ngự?
Đông Môn Mộng cũng không quá hiểu Hồn Thí Thiên.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ừm, liền là y, chẳng qua là y bị trọng bện, thực lực hiện tại chỉ là Kiếm Hoàng, bị người phái tới giết Đông Phương Sảng.