Đi vào bên trong biệt viện của nữ hoàng, hôm nay nữ hoàng không có ở trong tiểu đình.
- Ta tìm nữ hoàng của các ngươi.
Dạ Côn nhìn hai nữ hộ vệ nói ra.
- Thật có lỗi, Dạ công tử, hôm nay nữ hoàng không thoải mái, không tiếp khách.
Nữ hộ vệ cung kính nói ra.
- Không thoải mái
- Đúng vậy.
- Vậy nói cho nữ hoàng của các ngươi biết, ta phải trở về huyện Thái Tây xử lý một ít chuyện.
Dạ Côn cố ý hướng vào trong phòng hô lớn.
Nữ hộ vệ nhíu mày ngài:
- Dạ công tử, ta sẽ chuyển đạt lời của ngươi, không cần hô to.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, nữ hộ vệ này rất có tính cách.
- Được rồi, ta đi.
Dạ Côn lên tiếng hô, ai ngờ bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
Không nói lời nào thì thôi, Dạ Côn lần nữa ngồi lên thảm bay, cấp tốc bay thẳng về huyện Thái Tây.
Nữ hộ vệ nhìn thấy Dạ Côn đi, liền đẩy cửa vào, Hoa Sa La đang ngồi trên ghế uống trà.
- Ta đã biết.
Hoa Sa La từ tốn nói.
Nữ hộ vệ chắp tay, lui ra ngoài.
Nhưng mà ngồi ở đối diện Hoa Sa La, chính là Dạ Dương.
Hai người hẳn là đang nói chuyện gì, cho nên mới không để Dạ Côn tiến vào.
- Cháu trai của ngươi trở về thật đúng lúc.
Hoa Sa La nhẹ nói ra.
Dạ Dương để chén trà trong tay xuống:
- Chuyện ở huyện Thái Tây cũng rất quan trọng.
- Nếu như Thái Kinh mất đi, cần Mê Vụ Sâm Lâm làm gì.
Hoa Sa La mang theo vẻ khinh miệt, dịu dàng cười nói.
Dạ Dương dừng một chút, nhìn Hoa Sa La tiếp tục nói:
- Mặc kệ Dạ Côn vì sao lại rời đi, xem ra hẳn có người muốn Dạ Côn rời đi, hơn nữa trong khoảng thời gian Dạ Côn rời đi, Thái Kinh sẽ không bình tĩnh.
- Dạ Côn ở trên dạ yến bày ra thực lực, khiến cho những người kia có chút lo lắng, nếu như không có Dạ Côn, có lẽ chuyện nên phát sinh đã sớm phát sinh.
Dạ Dương thật sâu thở hắt ra:
- Dạ Côn, đúng là một biến số.
Hoa Sa La yên lặng không nói.
- Kỳ thật lần này tới, là nói chuyện của Dạ Côn.
- Ồ? Chuyện của Dạ Côn? Hắn còn có chuyện gì sao?
Hoa Sa La nghi ngờ hỏi.
- Kỳ thật ta đã nghi hoặc từ lâu, làm sao lão tam lại có thêm một đứa bé, mặc dù nói không phải sinh tại Thái Kinh, nhưng ta trời sinh đa nghi, tra xét thật lâu, gần đây mới tra được một chút tin tức.
- Ngươi nói là?
Hoa Sa La nghiêm túc nói nhỏ.
- Đúng vậy, Dạ Côn không phải con ruột của lão tam, là trong khoảng thời gian Đông Môn Mộng tan biến xuất hiện, mà trong khoảng thời gian đó, Đông Môn Mộng đang mang thai Dạ Tần.
Hoa Sa La đột nhiên cười khẽ một tiếng:
- Vậy chuyện này liền thú vị, Dạ Côn thế mà không phải người của Dạ gia, thế Dạ Côn là ai?
- Vậy phải xem xem, lúc trước Đông Môn Mộng biến mất đã từng đi nơi nào.
- Ngươi có tin tức sao?
- Có một chút, nhưng không quá đáng tin.
- Mặc dù không đáng tin, nhưng ta vẫn muốn nghe xem.
- Một nơi vô cùng thần bí.
- Nơi thần bí...
Hoa Sa La thì thào nói nhỏ, ánh mắt hơi hơi ngưng tụ.
- Cái chỗ kia cũng là nơi thị phi, cũng không biết Dạ Côn là hài tử nhà ai, lai lịch tiểu tử này vẫn rất lớn.
Hoa Sa La trêu đùa một tiếng, cảm giác sự tình càng ngày càng thú vị.
Dạ Dương thấp giọng nói ra:
- Nếu như nói chuyện này cho Dạ Côn, không biết Dạ Côn sẽ có phản ứng gì.
- Phản ứng hẳn rất mãnh liệt đi, dù sao cha không phải con ruột, ngay cả con cũng không phải thân sinh, ài... thật đúng là ý trời.
Hoa Sa La đều có chút cảm xúc, mặc dù không phải phụ tử, nhưng đều gặp phải vấn đề như thế.
- Có lẽ Dạ Côn sẽ còn đi tìm phụ mẫu thân sinh của mình.
- Chuyện này đâu ai biết được, nhỏ như vậy đã bị vứt bỏ.
- Nữ hoàng, ngươi xác định là bị vứt bỏ sao? Đông Môn Mộng đột nhiên biến mất không thấy, trở về liền mang theo Dạ Côn, chẳng lẽ nàng đến đó, không phải đi tiếp nhận Dạ Côn sao?
Hoa Sa La nghe xong chững chạc đàng hoàng nhìn Dạ Dương:
- Đầu óc của ngươi thật nhạy bén, vị trí Thánh Nhân này, ngươi ngồi cũng không tệ.
Dạ Dương không để ý đến lời nói của Hoa Sa La, tiếp tục nói:
- Nếu như là cố ý, thân phận Dạ Côn khẳng định không thấp.
- Cho nên ngươi định ôm lấy đùi Dạ Côn? Là ý này sao?
Hoa Sa La tò mò hỏi.
- Tại Thái Kinh không cần, nhưng mà muốn thành tựu lớn hơn, quả thật cần thế lực của Dạ Côn.
- Thế lực của hắn? Nếu như hắn bị vứt bỏ, hắn còn có thế lực gì chứ.
Dạ Dương từ tốn nói:
- Nếu như có chúng ta ủng hộ thì sao?
- Ngươi nói nhiều như vậy, chính là muốn cược hết vào Dạ Côn?
- Mặc dù ta không thích Dạ Côn, nhưng không thể không thừa nhận, Dạ Côn là hài tử ưu tú nhất ta gặp qua.
Dạ Dương nói một câu nói thật lòng.
- Ngươi có thể ngồi lên vị trí Thánh Nhân hay không, vẫn là ẩn số, đến bây giờ Dạ Côn vẫn chưa tin lời ta nói, Thương Minh một ngày không tỉnh, Dạ Côn một ngày không tin.
- Nữ hoàng, ta biết ngươi còn có những phương pháp khác, có thể khiến Dạ Côn tin tưởng, vì sao không nói? Là không yên lòng ta sao?
Dạ Dương nghi ngờ nói, nhìn chằm chằm Hoa Sa La.
Hoa Sa La cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng thổi thổi:
- Nói xong thì làm thế nào đây, cha ngươi cũng không phải tiểu nhân vật, đến lúc đó nói không chừng người chết sẽ là ngươi.
- Trưởng Tôn Ngự chết bởi vì quá nóng lòng, có vết xe đổ, ngươi cũng muốn theo gót Trưởng Tôn Ngự sao?
Hoa Sa La bổ sung một câu.
Dạ Dương nghe xong không nói, bởi vì Hoa Sa La nói rất đúng.
Trưởng Tôn Ngự chính là quá nóng lòng, bằng không thắng thua vẫn còn chưa biết được.
- Mấy ngày nay cẩn thận một chút.
Hoa Sa La nhẹ nói ra.
- Ngươi không sợ sao?
- Cho dù bọn chúng biết ta ở đây, cũng không dám ra tay với ta, ta cần gì phải sợ.
Hoa Sa La tràn đầy tự tin.
- Chẳng lẽ ngươi có thứ khiến bọn họ sợ hãi? Cho nên bọn họ mới bỏ mặc ngươi, không dám động thủ.
Hoa Sa La nhấp một miếng trà nóng, nhẹ nói ra
- Có một số việc biết là được rồi, không cần phải nói ra.
Dạ Dương cảm giác, Hoa Sa La khẳng định biết một ít gì, mới tự tin như vậy.
- Cáo từ.
- Vẫn là câu nói kia, không có việc gì đừng tới tìm ta, miễn bị người khác phát hiện, như vậy công sức của ngươi đều sẽ uổng phí.
- Không, là trăm năm mưu kế của ngươi.
Dạ Dương liếc mắt nhìn Hoa Sa La, trong phòng im bặt.
Nghe thấy Dạ Dương nói, Hoa Sa La hơi hơi ngưng con ngươi.
Nữ hoàng này, tựa hồ không đơn giản như vậy, Dạ Dương đều sinh lòng cảnh giác.
Một bên khác, Côn ca cấp tốc chạy về huyện Thái Tây, khi trở lại huyện Thái Tây, đã là buổi trưa...
Dạ Côn không có đi nơi khác, trực tiếp về nhà.
Lúc nhìn ba thê tử ngồi ở trong hành lang, Dạ Côn sải bước đi qua.
Diệp Ly còn chưa kịp kêu một tiếng phu quân, liền bị Dạ Côn ôm chặt vào trong ngực, chính là loại rất chặt kia.
Diệp Ly tựa hồ có thể cảm nhận được dị dạng, nàng nhẹ nhàng tựa sát.
Mọi người nhìn Côn ca tú ân ái, thay phiên ôm chặt ba thê tử một lần.
- Còn may vạn năm đồng tử không tại, bằng không nhất định sẽ bị đợt tú ân ái này tê cả da đầu.
Liệt Cốt nhịn không được trêu chọc, Bạch Linh bên cạnh vẫn giống như ngày thường.