- Trong chuyện này hẳn có ẩn tình gì đi.
Đông Môn Mộng cảm thấy nhi tử kết giao bằng hữu sẽ không sai.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Y muốn bồi thê tử của mình, không nỡ chết sớm như thế, mà người kia có thể kéo dài tính mạng, cho nên liền thành tay chân cho bọn chúng.
- Côn Côn, người chết không thể sống lại, tìm ra hung thủ sau màn, giết!
Đông Môn Mộng lạnh giọng nói ra.
- Mẫu thân, Hồn Thí Thiên nói, người kia cũng biết tam đoạn.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, uy lực tam đoạn còn kinh khủng hơn Thần Kiếm, Dạ Côn chưa thử qua, không biết có thể thắng tam đoạn hay không.
Thế nhưng ngẫm lại Trưởng Tôn Ngự trước đó, Thần Kiếm của Trưởng Tôn Ngự mặc dù không phải nhất đoạn, nhưng cũng có thể gọi ngụy nhất đoạn.
Không biết đến cùng ai lợi hại hơn, dù sao không có người thử qua.
Đông Môn Mộng nghe xong sắc mặt chìm xuống:
- Côn Côn, con có chắc không?
- Con không chắc, Hồn Thí Thiên cũng chỉ nghe người kia nói, con chỉ giả thuyết đây là thật.
Dạ Côn nhẹ nói ra, coi như là tam đoạn, Dạ Côn cũng sẽ không e ngại.
Đông Môn Mộng cẩn thận nói ra:
- Nếu quả như thật đạt đến tam đoạn, như vậy cần cẩn thận mới được.
- Vâng, con biết, cha thế nào rồi?
- Tâm tình cha con không tốt, dù sao gặp phải chuyện như vậy, mẫu thân cũng không biết nên nói thế nào.
Đông Môn Mộng buồn bực nói.
- Cho nên con mới không muốn nói cho cha, chờ sau khi chứng thực mới nói.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- Côn Côn, hiện tại có biện pháp nào không? Manh mối lại bị chặt đứt.
- Nếu như Thương Minh tỉnh lại, có lẽ sẽ biết nữ hoàng có nói thật hay không.
- Côn Côn, vậy nếu như nữ hoàng nói đều là thật, con sẽ tính làm thế nào?
Đông Môn Mộng thấp giọng hỏi.
- Nếu như tất cả những thứ này đều là do gia gia an bài, như vậy nên làm cái gì, thì làm cái đó đi.
Dạ Côn cũng sẽ không nhân từ nương tay, phải đòi một cái công đạo cho những người đã chết đi.
Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng:
- Côn Côn, con còn nhỏ như thế, đã phải thừa nhận nhiều như vậy, mẫu thân rất đau lòng.
- Mẫu thân, con đã không còn nhỏ, đều đã trở thành phụ thân của người ta rồi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- Ở trong mắt mẫu thân, con vẫn không có lớn lên.
- Vậy cha thì sao?
- Cha con ấy à, vẫn còn đang ở lúc đái dầm.
Dạ Côn nghe xong cười khẽ một tiếng, mẫu thân đây là đang chọc cho mình vui đi.
- Ngồi đi, Tiểu Lăng đã chuẩn bị bữa sáng, hôm nay có tính toán gì hay không?
- Mẫu thân, có biện pháp nào có thể làm cho Thương Minh tỉnh lại hay không?
- Không có cách, bị Kiếm Tôn đập một chưởng, không chết đã là vạn hạnh.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Mẫu thân, người nói vì sao tên kia lại lưu Thương Minh một mạng, sao không trực tiếp giết? Còn nữa, nếu người kia biết nữ hoàng tồn tại, vì sao không giết nữ hoàng? Dù sao nữ hoàng có khả năng sẽ làm y bại lộ.
- Người này hành sự quỷ dị, không thể dùng tư duy bình thường suy đoán.
- Ài...
Dạ Côn tầng tầng thở dài một hơi.
Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh:
- Thiếu gia, đại sự không ổn...
Dạ Côn:......
Nghe thấy âm thanh này, Dạ Côn liền biết là ai, có thể nói thuận miệng như thế, vậy cũng chỉ có Đông Tứ.
Chẳng qua là lần này mình không có ngủ.
Quả nhiên, thân ảnh Đông Tứ rất nhanh liền xuất hiện, chắp tay hướng phía Đông Môn Mộng:
- Thiếu gia, đại sự không ổn.
- Huyện Thái Tây xảy ra chuyện gì sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, một đám người tập kết xuất phát đi Mê Vụ Sâm Lâm.
- Người nào dẫn đầu?
- "Thiếu gia, là một cái tông môn Tông chủ, gọi Yến Cao Ca.
Đông Tứ âm u nói ra.
Dạ Côn chưa từng nghe qua cái tên này, kỳ thật hắn không biết nhiều về tông môn bên trong Thái Kinh, thế nhưng ở Thái Kinh, có không ít tông môn, chỉ là hắn ít tiếp xúc mà thôi.
- Các ngươi đều không ngăn được sao?
- Thiếu gia không biết, trong khoảng thời gian này tới không ít tông môn nhân sĩ, không chỉ tông môn Thái Kinh, bốn phía các nơi đều tới không ít, thậm chí đều là Tông chủ dẫn đội, phu nhân đi ngăn cản, nhưng những người kia căn bản không sợ, thậm chí buông lời, có bản lĩnh giết sạch.
Ầm!
Tiếng vỗ bàn to lớn làm Dạ Côn cùng Đông Tứ giật nảy mình.
Mẫu thân đúng là mẫu thân, tính tình hỏa bạo thật là tuyệt.
- Thật to gan, dám nói ra lời cuồng vọng như thế, để mẫu thân đi giáo huấn bọn chúng.
- Mẫu thân, bình tĩnh... bình tĩnh...
Dạ Côn nhanh chóng trấn an mẫu thân, đừng xúc động... đừng có giết hết người ta.
Xảy ra chuyện như vậy, Diệp Tử Tử khẳng định sẽ động thủ, thế nhưng Diệp Tử Tử không có, hẳn là bị Diệp Ly cản lại.
Cho nên bảo Đông Tứ chạy đến nói với mình chuyện này, hẳn là muốn mình trở về định đoạt.
- Mẫu thân, xem ra con phải trở về một chuyến.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, chuyện ở Thái Kinh còn chưa có giải quyết, huyện Thái Tây bên kia lại xảy ra chuyện.
Trước đó là ở huyện Thái Tây bị gọi đi, hiện tại là ở Thái Kinh bị gọi đi.
Từ nơi sâu xa, Dạ Côn cảm giác có người đang điều khiển những chuyện này.
Nếu như mình rời khỏi Thái Kinh, Thái Kinh bên này có lẽ sẽ phát sinh một ít chuyện.
- Mẫu thân trở về với con.
- Không cần, hiện tại cha vẫn cần mẫu thân chiếu cố, lại nói, thực lực hiện tại của mẫu thân rất mạnh, người tọa trấn Thái Kinh, con cũng không cần lo lắng.
Dạ Côn cảm thấy mẫu thân lưu lại với cha là tốt nhất, nếu như cha cùng mẫu thân đều đi, như vậy có chút nguy hiểm, Dạ Côn cũng không yên lòng.
Đông Môn Mộng nghe xong cảm thấy có lý, hiện tại cảm xúc của phu quân có hơi không ổn định, nếu như không có mình ở bên cạnh, có lẽ sẽ làm ra chuyện vọng động gì, như thế liền không tốt.
- Vậy được rồi, Côn Côn đi nhanh về nhanh.
- Con sẽ để Đông Tứ lại giúp đỡ, con cảm giác lần này con trở về huyện Thái Tây, Thái Kinh sẽ phát sinh biến hóa.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Đông Môn Mộng nhìn Đông Tứ một chút, lập tức nhẹ gật đầu.
- Đông Tứ, ngươi lưu tại Thái Kinh giúp mẫu thân của ta một chút.
- Được rồi thiếu gia.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Đông Tứ, chạy ra ngoài lấy thảm bay ra, không có trực tiếp trở lại huyện Thái Tây, mà là đi hoàng cung trước.
Muốn xem thử gia gia có phản ứng gì.
Tìm cung nữ hỏi một thoáng, hiện tại gia gia đang ở trong ngự thư phòng.
Rất nhanh, Dạ Côn đi vào ngự thư phòng.
- Gia gia, huyện Thái Tây xảy ra chuyện, con cần trở về một chuyến.
Dạ Côn nhìn Dạ Tư Không đang phê duyệt tấu chương, thấp giọng nói ra.
Dạ Tư Không nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn:
- Huyện Thái Tây làm sao?
- Có một số tông môn hiệu triệu nhân sĩ, chuẩn bị đi vào Mê Vụ Sâm Lâm.
- Đám tông môn này dám cả gan làm loạn!
- Đúng vậy.
- Việc này không nên chậm trễ, con trở lại xử lý một chút, đáng giết một tên cũng không được buông tha, chuyện bên này không cần lo lắng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, chắp tay nói ra:
- Vâng!
Nói xong Dạ Côn liền xoay người rời đi, lần này gia gia thế mà không có lưu mình lại, có hơi kỳ lạ, chẳng lẽ là thật lo lắng cho Mê Vụ Sâm Lâm bên kia, hay là nói để mình rời khỏi Thái Kinh thì sẽ tốt hơn đây?
Thật không đoán ra nổi.
Dạ Côn còn định đi tìm nữ hoàng, lần này không có che giấu, thoải mái đi qua.