- Ngươi đang uy hϊế͙p͙ ta?
Liên Hàn trầm giọng nói ra, tựa hồ có chút tức giận.
- Nữ hoàng điện hạ đừng tức giận, kỳ thật ngươi ta đều biết, nơi này mới là phong ấn chi địa, địa phương khác chẳng qua là huyễn tượng mà thôi.
Liên Hàn nghe xong vẻ mặt không tốt, y thế mà biết cả chuyện này.
Chuyện này ngay cả nữ nhi của mình cũng không biết, mà hai vị Thiên Tôn kia cũng vô phương chắc chắn.
- Nữ hoàng điện hạ, trước đó ta cũng không dám chắc, thế nhưng ngươi đã thừa nhận, cộng thêm ngươi ở lại đây một tấc cũng không rời, nếu như không phải trung tâm trận pháp, ta thật không tin, dòng suối này chính là mệnh mạch, nếu như vẩn đục, chỉ sợ đại quân thi nhân sẽ phá đất mà lên.
- Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.
Liên Hàn lạnh giọng nói ra, trong lòng đã toát ra sát cơ.
- Nữ hoàng đại nhân, một cái phong ấn chi thuật mà thôi, vì sao không thể giao cho ta, có thể tránh khỏi một tràng tai nạn, chẳng lẽ nữ hoàng điện hạ nhẫn tâm nhìn thấy sinh linh đồ thán?
- Hôm nay vô luận ngươi nói như thế nào, ta đều sẽ không giao cho ngươi bất kỳ thứ gì!
- Thật không có biện pháp nói chuyện phiếm cùng nữ hoàng điện hạ ngài, quá tốt tốn sức a.
Cổ Sâm Thụ cảm thán một tiếng.
Trong lúc hai người muốn động thủ, một bóng người từ bên ngoài đi vào.
Người này không phải ai khác, chính là Côn ca.
Tìm mẹ vợ chất vấn, thế nhưng không nghĩ tới, thế mà thấy một người quen...
Không phải là người quen...
Mà là một tên lừa gạt.
- Dạ Côn, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt.
Cổ Sâm Thụ thấy Dạ Côn tới, cũng không có ngoài ý muốn, bởi vì y biết Dạ Côn ngay tại Mê Vụ Sâm Lâm, tìm tới nơi này, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Từ đó rõ ràng, Cổ Sâm Thụ còn không biết Dạ Côn là con rể của Liên Hàn, còn tưởng rằng Dạ Côn chỉ đơn thuần tìm đến.
Mà Liên Hàn nghe thấy con rể tới, cũng không nói chuyện, nhìn tình huống, xem ra con rể biết tên Yêu Vương này.
Một nhân loại, làm sao lại nhận biết Yêu Vương, thật là khiến người ta nghi hoặc.
- Cổ Sâm Thụ!
Dạ Côn trầm giọng hô, không có một chút hảo cảm.
Cổ Sâm Thụ là làm sao tìm được nơi này? Bên cạnh còn có một người áo đen lún vào bên trong vách đá, người kia là ai?
- Dạ Côn, đã lâu không gặp, ta càng ngày càng bội phục ngươi.
Cổ Sâm Thụ khẽ cười nói.
Đối với loại lừa đảo này, Dạ Côn quyết tâm không để mình bị lừa nữa.
- Bội phục ta cái gì?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Đương nhiên là trên dạ yến một quyền đánh tan đạo lực của sát thủ chi chủ, tiến bộ của ngươi còn nhanh hơn tat tưởng tượng.
- Cổ Sâm Thụ, ngươi cũng đừng nịnh nọt ta, ngươi tới nơi này làm gì?
Dạ Côn cảm giác, hình như Cổ Sâm Thụ còn không biết quan hệ của mình cùng Liên Hàn, xem vẻ mặt này, tựa hồ dự định liên thủ với mình.
- Ta tới nơi này là vì một cái phong ấn chi thuật.
- Phong ấn chi thuật? Chẳng lẽ không phải vì đại quân thi nhân sao?
Dạ Côn nghe xong có hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Cổ Sâm Thụ lại đang gạt mình nữa?
Cổ Sâm Thụ khẽ thở dài một tiếng:
- Kỳ thật ta không phải loại người rất có dã tâm kia, vì sao các ngươi đều cho rằng ta muốn đại quân thi nhân cơ chứ?
- Bởi vì ngươi là tên lừa đảo.
- Không ngờ trong lòng Dạ Côn ngươi còn băn khoăn mấy lần trước kia, hổ thẹn...
- Đừng nói dễ nghe.
- Được, Dạ Côn ngươi bây giờ là thành viên hoàng thất, đại quân thi nhân cũng nên để hoàng thất chưởng khống, hai người chúng ta liên thủ, ta lấy phong ấn chi thuật, ngươi lấy đại quân thi nhân, như thế nào?
Dạ Côn hơi hơi híp mắt, cảm giác Cổ Sâm Thụ đã tính toán kỹ từ trước, không biết Cổ Sâm Thụ có phải là thuộc hạ của đám người kia hay không?
Dạ Côn giả vờ trầm mặc.
Mà Cổ Sâm Thụ trông thấy Dạ Côn yên lặng, trong lòng yên tâm không ít, mọi người đều có lợi, không có bất kỳ xung đột gì, cớ sao không làm?
- Thế nào?
Cổ Sâm Thụ nhìn thời gian cũng không xê xích gì nhiều, muốn suy nghĩ đến trời tối luôn ư.
- Ta đang nghĩ, có phải ngươi là giả hay không?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi, nhớ tới lần trước gặp mặt, thân thể kia đều là huyễn ảnh.
Cổ Sâm Thụ bất đắc dĩ một tiếng:
- Loại chuyện này, làm sao có thể dùng một cái huyễn tượng tới.
- Vậy thì chưa chắc, đến lúc đó ta liền biến thành tay chân của ngươi.
- Vậy ngươi muốn chứng minh như thế nào?
- Thử nghiệm cảm giác.
- Làm sao làm?
- Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích.
Cổ Sâm Thụ thật đúng là đứng đấy không động, mà Dạ Côn đi đến trước mặt Cổ Sâm Thụ, đưa tay nhéo nhéo mặt Cổ Sâm Thụ, thậm chí còn dùng bàn tay vỗ vỗ gương mặt già nua kia.
Mà mặt Cổ Sâm Thụ trong nháy mắt liền đen, thế mà bị Dạ Côn đánh mặt...
Nhưng vì mục tiêu của mình, liền nhịn một chút, dù sao còn cần lực lượng của Dạ Côn.
Nếu như không cần, làm sao có thể để Dạ Côn hung hăng càn quấy như thế?
Dạ Côn sướng rồi, cuối cùng hơi báo được thù một thoáng.
- Tốt, ngươi hẳn là thật.
Dạ Côn chính là cố ý.
Cổ Sâm Thụ hít một hơi thật sâu:
- Nếu như là đã xác nhận, vậy chúng ta liền bắt đầu đi.
- Chờ một chút.
- Lại thế nào?
Cho dù tính tình Cổ Sâm Thụ tốt, thế nhưng Dạ Côn một mực đánh như vậy, Cổ Sâm Thụ cũng không nhịn được nổi giận.
- Nếu ngươi nói không giữ lời thì làm sao, đến lúc đó cướp của kẻ cướp...
- Ta nói không giữ lời? Hỏa Vân Phần Thiên trên tay ngươi đều là ta cho ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ nhỏ mọn như vậy sao?
Nếu như Cổ Sâm Thụ không nói chuyện này, Dạ Côn đều sắp quên đi, Hỏa Vân Phần Thiên trên người mình là Cổ Sâm Thụ cho.
Nhưng năm đó tại sao lại cho mình, đây vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải.
- Lòng người khó dò, huống chi ngươi còn không là người.
Cổ Sâm Thụ kém chút tức ra nội thương, thế mà bị hoài nghi!
- Mặc dù ta không phải người, nhưng ngươi lại là một tên đầu...
- Đầu gì?
Dạ Côn thấp giọng hỏi, có một loại tư thế... ngươi dám nói, ta liền dám trở mặt.
Cổ Sâm Thụ hít một hơi thật sâu:
- Lâu không gặp, thật khiến cho ta lau mắt mà nhìn.
- Không có thất vọng thì tốt.
Dạ Côn khẽ cười nói, trong lòng cũng thoải mái không ít.
Liên Hàn ngồi trong phòng đã hiểu ra, con rể của mình tựa hồ có thù với tên kia, con rể cũng không phải đèn đã cạn dầu a... tựa hồ đắc tội không ít người.
- Dạ Côn, đã đến lúc rồi, mau chóng ra tay, đừng để xảy ra ngoài ý muốn.
- Ngươi sợ còn có người tới sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Mặc dù Cổ Sâm Thụ không nói chuyện, nhưng Dạ Côn cảm thấy, khẳng định là có người sẽ đến, về phần là ai, hẳn là những người kia đi.
Nếu như tới, vậy cùng một chỗ giải quyết hết.
Đều trách mình, khi không lại bại lộ thực lực, nếu như áp súc thực lực tại cảnh giới Kiếm Hoàng, những người núp trong bóng tối kia đã sớm nhảy ra ngoài.
Mà bây giờ đã tăng thực lực lên tới cảnh giới Kiếm Tôn, thậm chí còn có Thần Kiếm trên người.
Ai cũng sẽ nhượng bộ lui binh.
Côn ca thật đau đầu vì thực lực a... nếu như có thể....
Ánh mắt Dạ Côn đột nhiên sáng lên, nếu như mình mất hết tu vi, những người trong bóng tối kia có xuất động hay không? Từ đó bại lộ thân phận.
Đây là một biện pháp tốt, nhưng phải tìm người tới phối hợp một chút.