- Đừng nói nhảm, ngươi ta cùng lên.
Cổ Sâm Thụ trầm giọng nói ra, tựa hồ có hơi gấp gáp.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Động thủ như thế nào, có kế hoạch gì không?
- Ngươi ngăn chặn nữ hoàng, ta đi lấy máu.
Dạ Côn:......
- Lấy máu?
- Đúng vậy, một khi dòng suối kia vẩn đục, trận pháp liền sẽ yếu bớt, đến lúc đó đại quân thi nhân sẽ phá đất mà lên.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó nữ hoàng nhất định xuất ra pháp khí khống chế đại quân thi nhân, ngươi ra tay cướp đoạt.
- Há, sau đó thì sao?
- Bắt nữ hoàng lại, buộc nàng nói ra yếu quyết trận pháp.
- Như thế à, rồi sau đó thì sao?
- Sao ngươi lại nhiều lời như vậy, trước kia cũng không có lắm miệng như vậy!
Cổ Sâm Thụ có chút chịu không được, nói chuyện với Dạ Côn đúng là quá mệt nhọc.
Kỳ thật nguyên bản Cổ Sâm Thụ dự định để hai người Cửu Phá ngăn chặn nữ hoàng, cũng không muốn lấy máu bọn họ, đáng tiếc hai người bọn họ lá gan quá nhỏ, thế mà dứt khoát rời đi, thật quá khiến người ta thất vọng.
- Mẫu thân, có nghe hay không, mưu kế của kẻ địch đã bị con moi ra.
Dạ Côn hướng phía trong phòng la lớn.
Liên Hàn ở trong phòng nhịn không được cười lên một tiếng, đứa con rể này... chẳng trách nữ nhi lại thích.
Cổ Sâm Thụ đứng ở bên cạnh Dạ Côn nghe xong sửng sốt một chút, thậm chí nghi hoặc hỏi:
- Ngươi vừa nói gì?
- Bên trong là mẹ vợ của ta.
Dạ Côn bày ra bộ dáng chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?
Cổ Sâm Thụ đã choáng váng!
Nghìn tính vạn tính, lại không tính tới nữ hoàng bên trong lại là mẹ vợ của Dạ Côn.
Vận khí của tên trọc này cũng quá tốt rồi đi!
Hai vị Thiên Tôn truyền công coi như xong, ngay cả nhân vật như vậy đều biến thành thân nhân của hắn.
Mà mình vừa rồi còn muốn liên hợp đi đánh mẹ vợ của hắn.
Dạ Côn thấy biểu lộ muôn màu muôn vẻ của Cổ Sâm Thụ, trong lòng mừng thầm, trước kia không phải ngươi rất thích lừa gạt sao?
Hiện tại cảm giác như thế nào, mùi vị bị người lừa gạt rất thoải mái, có phải rất là khó chịu hay không, khó chịu là được rồi.
- Nàng làm sao có thể là mẹ vợ của ngươi
Cổ Sâm Thụ khó có thể tin hỏi.
Dạ Côn giang tay ra:
- Sao lại không thể là mẹ vợ của ta, vấn đề này của ngươi hỏi rất không logic.
- Không có khả năng! Cho dù nàng có nữ nhi! Đó cũng là mấy vạn tuổi, ngươi mới lớn bao nhiêu, làm sao có thể cưới một nữ nhân mấy vạn tuổi
Cổ Sâm Thụ nói như thế khiến Côn ca rất buồn bực.
Vợ của mình, có ai không phải mấy vạn tuổi trở lên, trước kia còn lừa gạt mình, 16, 17, chậc chậc chậc... từng người đều giả bộ nai tơ.
- Ngươi không hiểu được, nữ đại tam ôm gạch vàng, nữ đại tam thập đưa giang sơn, nữ đại tam bách đưa tiên đan, nữ đại tam thiên liệt tiên ban, điều này nói rõ một đạo lý, nữ nhân càng lớn càng nổi tiếng, có phải hay không, mẹ vợ.
Liên Hàn ở trong phòng đều đã trợn trắng mắt, miệng lưỡi đứa con rể này thật kinh người, phải nhắc nhở Mộ Nhi một chút mới được.
Cổ Sâm Thụ hô hấp đều có chút dồn dập, tức đến nổ phổi.
Nếu như chỉ một mình Dạ Côn, có lẽ còn có thể đấu một trận, thế nhưng lại thêm mẹ vợ, vậy liền khó rồi.
Nếu để cho Dạ Côn biết ý nghĩ của Cổ Sâm Thụ, liền sẽ hỏi, ngươi xác định có thể đánh với Côn ca một trận sao?
Hiện tại Côn ca là điều chỉnh thực lực ở mức Kiếm Tôn mà thôi.
Cổ Sâm Thụ không muốn tin, hướng phía trong phòng la lớn:
- Nữ hoàng, Dạ Côn thật là con rể của ngươi?
- Làm sao? Hắn không giống như con rể của ta sao?
Cổ Sâm Thụ nghe xong chỉ muốn nói một câu, con gái của ngươi bị mù rồi hay sao, thế mà lại thích một tên đầu trọc!
Làm sao? Xem thường đầu trọc à?
Cổ Sâm Thụ đột nhiên nở nụ cười, cảm thán rất nhiều.
- Thật là ngàn vạn không nghĩ tới, trên đời này còn có chuyện trùng hợp như thế, Dạ Côn... ngươi đến cùng là ai? Vì sao vận khí lại tốt như vậy?
Cổ Sâm Thụ đã hoài nghi không biết Dạ Côn có phải nhi tử của lão thiên hay không.
Dạ Côn cũng cảm thán rất nhiều:
- Ta cũng không biết, bất quá ta muốn uốn nắn một thoáng, không phải là vận khí, mà là "vận rủi".
- Vận rủi? Nếu như đây là vận rủi, vậy cho ta một chút?
- Vậy liền thật chính là vận rủi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, đối thủ của mình, có đôi khi đều chết không hiểu thấu, muốn thể hiện ra một ít thực lực cũng rất khó khăn.
Cổ Sâm Thụ than nhẹ một tiếng.
- Làm sao? Ngươi muốn uy hϊế͙p͙ mẹ vợ của ta, đây là chuyện lớn...
Dạ Côn nhếch miệng cười nói, Cổ Sâm Thụ vẫn là không nên lưu lại thì hơn, giữ lại cũng là một loại phiền toái, một quyền đánh đi... miễn lại tai họa người.
Cổ Sâm Thụ phảng phất nhìn thấy sát tâm của Dạ Côn, nói thật... Cổ Sâm Thụ cũng không có nắm chắc, cũng không biết hiện tại Dạ Côn có thực lực như thế nào, cho nên không dám mạo hiểm.
- Dạ Côn.
Cổ Sâm Thụ nhẹ giọng hô.
Dạ Côn dừng một chút:
- Còn muốn nói gì?
- Ta có thể cho ngươi một chút manh mối, hôm nay việc này coi như xong có được không?
Cổ Sâm Thụ âm u nói ra.
Dạ Côn hơi hơi nhíu mày:
- Manh mối? Manh mối gì?
- Manh mối liên quan tới Thái Kinh, chẳng lẽ ngươi không muốn biết sao?
Dạ Côn nghe xong động tâm, sự tình Thái Kinh ban đầu liền có chút khó khăn, nếu như Cổ Sâm Thụ biết đầu mối gì, vậy đó sẽ là điểm đột phá quan trong.
Thế nhưng nhân phẩm của Cổ Sâm Thụ cũng không tốt đẹp gì, không khác Phi Tuyết là bao, đều thích gạt người.
- Ta tin ngươi như thế nào được?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
- Bằng cảm giác.
- Vậy ngươi cảm giác, hai chúng ta ai lợi hại hơn?
- Ngươi.
Cổ Sâm Thụ giả vờ nói thật.
Lúc này Dạ Côn đang suy nghĩ, vì một cái tình báo thả Cổ Sâm Thụ, giao dịch này có lời không...
Đây chính là cơ hội thủ tiêu Cổ Sâm Thụ tốt nhất, về sau nếu muốn tìm Cổ Sâm Thụ, vậy sẽ rất khó... thậm chí đều không biết có phải là bản thể hay không.
- Trước tiên nói một chút, rồi ta quyết định có thả thả ngươi đi hay không.
Dạ Côn từ tốn nói, căn cứ tình huống định ra.
- Ngươi đáp ứng trước.
- Cho dù ta đáp ứng, ngươi sẽ tin sao?
- Sẽ.
Cổ Sâm Thụ khẳng định nói.
Chuyện này khiến Dạ Côn có chút ngoài ý muốn, Cổ Sâm Thụ thế mà tin mình.
Bất quá không tin thì có thể làm gì, chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao?
- Chúng ta ra ngoài nói.
Dạ Côn nhẹ nói ra, cuối cùng vẫn quyết định nghe tình báo này một chút.
- Được.
- Nhưng phải nói trước, nếu như tình báo này là giả, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra.
Cổ Sâm Thụ nhẹ nói ra:
- Yên tâm đi, tình báo này đáng với cái giá này.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, hướng phía phòng nhỏ hô:
- Mẫu thân, con dẫn y ra ngoài tâm sự.
- Được.
Liên Hàn cũng không hiếu kỳ hai người muốn nói gì.
Hai người đi ra bên ngoài sơn động, Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Nói đi.
Cổ Sâm Thụ nhìn thoáng qua Dạ Côn, bình tĩnh nói ra:
- Nguyên Tôn Kiếm Đế xuất hiện.
Nghe Cổ Sâm Thụ nói, Dạ Côn nhíu mày:
- Ý của ngươi là, những chuyện gần đây phát sinh ở Thái Kinh là do Nguyên Tôn Kiếm Đế làm?