TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 627: Thật Đúng Là Nguyên Tôn Kiếm Đế

- Có phải hay không ta không biết, nhưng Nguyên Tôn Kiếm Đế mất tức lâu như vậy, nhất định đã lĩnh hội tam đoạn.
Cổ Sâm Thụ nhẹ nói ra.
Cổ Sâm Thụ nói khiến Dạ Côn nhớ lại những lời của Hồn Thí Thiên trước khi chết, người kia nói mình biết tam đoạn, thật chẳng lẽ chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế sao?




- Vậy làm sao ngươi biết Nguyên Tôn Kiếm Đế xuất hiện?
Cổ Sâm Thụ hai tay vòng ngực từ tốn nói:
- Các ngươi không hiểu Nguyên Hạo, những lời ta nói với ngươi lúc trước đều là thật, Nguyên Hạo người này mặt ngoài khiêm tốn, kỳ thật nội tâm rất hỏng, luônkhát vọng lực lượng chí cao.


- Vậy sao ngươi có thể chắc chắn y chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế?
Cổ Sâm Thụ cười khẽ một tiếng:


- Trước đó ta đã nói, Nguyên Hạo là đệ tử của ta, công pháp đều là ta dạy, ngoại trừ kiếm pháp ra, còn có một đầu quyền pháp, Thương Minh cùng đại bá của ngươi đều trúng quyền pháp này.
- Trên đời nhiều loại quyền pháp như vậy, ngươi xác định là do ngươi dạy sao?


- Vô Tướng Quyền, người trúng quyền trên thân chỉ có một cái quyền ấn mờ mờ, nhưng ngũ tạng lục phủ vỡ vụn, mệnh mạch toàn đoạn, Thương Minh ở bên trong Thiên La Viện, ngươi có thể đi nhìn một chút, có phải giống như ta nói hay không.


Dạ Côn tự nhiên biết thương thế của Thương Minh cùng đại bá, quả thật giống Cổ Sâm Thụ nói như đúc.
Cổ Sâm Thụ thấy Dạ Côn suy nghĩ sâu xa liền biết:
- Ngươi hẳn đã biết, vậy liền có thể kết luận ta nói thật hay giả.


- Vậy ngươi biết mục đích của Nguyên Tôn Kiếm Đế không? Tại sao y lại đả thương Thương Minh, giết đại bá ta?


- Nguyên Hạo làm việc luôn luôn mang theo mục đích, giương đông kích tây cũng là mưu kế sở trường của y, hắn giết những người này, có lẽ chỉ là để cho các ngươi đoán mò, nhưng mục đích thực sự lại là thứ khác, về phần có mục đích gì, ta làm sao biết, dù sao đã lâu không gặp, y biến thành bộ dáng gì, ai có thể biết được.


Nghe Cổ Sâm Thụ nói, Dạ Côn đang nghĩ, có chuyện gì có thể khiến cho Nguyên Tôn Kiếm Đế giương đông kích tây, thật khiến người ta trăm mối vẫn không có lời giải.
- Tình báo này hẳn hài lòng đi.
- Khi đó tại sao ngươi lại giao Thần Kiếm cho ta?


Dạ Côn nhàn nhạt hỏi, vấn đề này hắn cũng không nghĩ thông suốt, dù sao đây chính là Thần Kiếm, cũng không phải một thanh kiếm phổ thông.
- Tại sao ta lại giao Thần Kiếm cho ngươi...
Cổ Sâm Thụ lẩm bẩm một tiếng.
- Kỳ thật phát hiện khí tức trong người ngươi, liền cho ngươi.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:


- Là vì hai vị Thiên Tôn?
- Không kém bao nhiêu đâu, bọn họ cũng xem như người dẫn đường của ta, duyên phận thứ này nhắc tới cũng rất diệu.
Nhìn bộ dáng của Cổ Sâm Thụ, Dạ Côn cũng bán tín bán nghi.
- Đúng rồi, ta còn đưa ngươi một phần tình báo đi, đối với ngươi hẳn có chút dùng.


Cổ Sâm Thụ tiếp tục nói.
- Tình báo?
- Gần đây Huyền Nguyệt đại lục phát sinh không ít chuyện, mà sau lưng những chuyện này đều có người điều khiển, ngươi phải cẩn thận với những người này, nếu ta đoán không lầm, Nguyên Hạo hẳn đã đầu phục bọn họ.


- Người sau lưng, những người này rốt cuộc là ai?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Những người này ta cũng không biết, chỉ là nghe hai vị Thiên Tôn nhắc qua, tương đối thần bí, sau này ngươi hẳn sẽ tiếp xúc với bọn họ.
- Ngươi cần phong ấn chi thuật làm gì? Vì sao không muốn đại quân thi nhân?


Dạ Côn vẫn khá tò mò, đại quân thi nhân không thơm sao?
Cổ Sâm Thụ nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Ngươi cảm thấy phong ấn chi thuật vô dụng? Đây chính là bí thuật có thể phong ấn đại quân thi nhân, lực lượng không gì sánh kịp, trong lòng ta, phong ấn chi thuật còn tốt hơn đại quân thi nhân gấp vạn lần.


Dạ Côn nghe xong cũng yên lặng nhẹ gật đầu, có chút đạo lý.
- Xem ra hôm nay không có ai tới, cũng không náo nhiệt như vậy.
Dạ Côn còn muốn có thêm vài người nổi lên mặt nước, đáng tiếc lại không thực hiện được.
- Bọn họ không phải người ngu, chắc chắn sẽ không nổi lên mặt nước nhanh như vậy.


- Cảm giác ngươi giống như cố ý nói cho ta biết những chuyện này.
Dạ Côn đột nhiên lẩm bẩm một tiếng.
Cổ Sâm Thụ cũng không có phủ nhận, từ tốn nói:


- Kỳ thật hôm nay quả thật phải nói cho ngươi, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, nữ hoàng lại là mẹ vợ của ngươi, tính sai... tình báo này vẫn không biết được.
- Nếu như ngươi biết, ta đều phải bội phục ngươi.


Dạ Côn khẽ cười nói, đây chính là vấn đề tuyệt mật, người ngoài không thể nào biết được.
- Thật không ngờ, mới một năm không gặp, ngươi đã thay đổi rất lớn.
- Ngươi nói như thế là tán dương, hay là gièm pha đây?
- Ngươi cảm thấy thế nào?


- Cổ Sâm Thụ, người phía sau ngươi là ai?
Dạ Côn đột nhiên hỏi.
Cổ Sâm Thụ dừng một chút:
- Phía sau ta? Phía sau ta đều là người tốt.
- Vậy ngươi còn gạt người?
- Chuyện xấu để ta tới làm, cho nên liền phải giấu diếm.


Dạ Côn yên lặng nhìn Cổ Sâm Thụ, y có lòng hảo tâm như vậy sao? Thế nhưng nếu là thật thì sao?
- Trở về đi.
Dạ Côn từ tốn nói, Côn ca nói chuyện cũng giảng đạo lý, nói một không hai.
Cổ Sâm Thụ nhẹ gật đầu, bay lên hư không mới dừng lại, quay đầu nhìn về Dạ Côn nói ra:


- Mẹ vợ của ngươi hẳn biết một ít chuyện, dù sao mẹ vợ ngươi sống lâu như vậy, có lẽ từng tiếp xúc với những người kia.
Nói xong Cổ Sâm Thụ liền rời đi.


Dạ Côn thở dài một hơi, cơ hội tốt như thế, thế nhưng đổi lấy tình báo cũng không kém, từ biểu lộ vừa rồi của Cổ Sâm Thụ xem ra, hẳn là nói thật, nếu như là giả, như vậy mình sẽ bứng tận gốc, trồng ở bụi cỏ bên cạnh nhà xí, mỗi ngày tưới tiêu.


Bất quá Cổ Sâm Thụ vừa rồi nói, mẹ vợ hẳn sẽ biết chút gì đó, về hỏi một chút mới được.
Cũng không biết mẹ vợ có thể nói một chút hay không.
Lần nữa trở vào bên trong tiểu thế giới, Dạ Côn gõ gõ cửa gỗ:
- Mẫu thân, có thể đi vào không?
- Ừm.


Dạ Côn đẩy cửa vào, chỉ thấy Liên Hàn ngồi ở bên cạnh bình yên uống trà.
- Mẫu thân, trà này hẳn cũng không tệ lắm phải không, là Ngưng Thần trà trong cung.
Lần trước Dạ Côn đã nhờ Nhan Mộ Nhi mang một ít Ngưng Thần trà cho mẹ vợ, có tình nghi muốn vuốt mông ngựa.


Liên Hàn yên lặng nhẹ gật đầu:
- Trà này quả thật không tệ, con cũng có tâm.
Dạ Côn cười cười, ngồi ở bên cạnh, rót một chén cho mình, uống một hớp xuống.
Liên Hàn thấy Dạ Côn uống trà như thế, tựa hồ có hơi đau lòng:
- Uống trà sao có thể uống giống như ngươi.
- Ách... khát nước.


- Bên kia có nước sôi.
Dạ Côn:......
Mẹ vợ thật là hẹp hòi, thế mà không nỡ bỏ, xem ra Ngưng Thần trà quả thật không phải phàm phẩm.
Một năm chỉ có một chút như vậy, đặc cung cho Thánh Nhân, mẹ vợ có thể uống đã không dễ dàng.


- Mẫu thân, trước đó bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm xuất hiện một đầu thi nhân, là ngài làm sao?
- Không phải.
- Vậy là ai? Chẳng lẽ còn có người khác có thể khống chế sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Liên Hàn đặt chén trà xuống từ tốn nói:
- Đây là do Hoàng khống chế.


- Hoàng? Không phải đã bị phong ấn rồi sao?
- Mặc dù bị phong ấn, nhưng lực lượng của Hoàng ngươi không cách nào tưởng tượng, tuy nhiên lại không thoát khỏi phong ấn được, hôm nay gọi một tên thi nhân ra, cũng là muốn quát lui những tên không biết trời cao đất rộng kia.


Đọc truyện chữ Full