Dạ Côn ngồi ở bên cạnh, rót cho mình một ly trà, chậm rãi suy nghĩ mọi chuyện.
- Gia gia, ngươi cũng là gián điệp hai mặt?
- Giống như vừa rồi ta mới nói, phải lưu cho mình một con đường lùi, cũng là lưu cho Dạ gia một con đường lùi, chờ sau khi gia gia chết, Dạ Côn, Dạ gia liền dựa vào con và cha con, còn có Dạ Tần, những người khác không xong rồi.
- Gia gia sắp phải chết sao?
Dạ Côn kinh hô một tiếng, chẳng lẽ bởi vì gia gia cảm giác mình sắp phải chết, cho nên mới nói với mình chuyện này?
Khóe miệng Dạ Tư Không giật một cái, hung hăng trợn mắt trừng Dạ Côn:
- Ngươi đang nguyền rủa gia gia ngươi chết à?
- Ngại quá, nói nhầm...
Dạ Côn ha ha cười, có hơi xấu hổ.
- Vậy hiện tại Ba Đài đang ở nơi nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không biết, thế nhưng nữ nhi Ba Uyển Thanh của y đã được đưa đến Côn Miểu Ba gia, tên Ba Đài này cũng từng chọc ra tình họa.
Dạ Côn đã nghe Ngô Trì lão sư nói qua, là Ngô Trì lão sư đưa Ba Uyển Thanh đến Côn Miểu.
Bất quá hiện tại Dạ Côn cũng không muốn đi truy cứu Ba Đài cái gì:
- Vậy thân thế của ta rốt cuộc là như thế nào?
- Hiện tại nói cho con biết cũng không có chỗ tốt gì, về sau con sẽ biết, thân đệ đệ của con... tựa hồ rất muốn con chết.
- Ha ha... lão tử không có diệt y đã là tốt lắm rồi.
Dạ Côn cười lạnh một tiếng, có rất nhiều người muốn Côn ca chết, thế nhưng cuối cùng đều chết trước Côn ca, chính là loại còn không kịp rên lên một tiếng kia.
- Nếu như con tùy tiện giết chết ý, sự tình sẽ rất phiền toái, muốn giết chết thân đệ đệ con, phải tìm một cái cớ thật tốt mới được.
- Cho nên ta mới cẩn thận như vậy.
Dạ Tư Không cười khẽ một tiếng:
- Côn Côn, cẩn thận một chút không phải chuyện xấu, thế nhưng quá cẩn thận cũng không tốt lắm, điểm này, Dạ Tần làm tốt hơn con.
Dạ Côn thở hắt ra, xem ra thế lực của vị thân đệ đệ này rất khổng lồ a.
Hừ!
Trong bụng mẹ không có cơ hội chơi ngươi, hiện tại ra ngoài rồi, xem lão tử có chơi chết ngươi hay không!
Đừng tưởng rằng ngươi là thân nhân, Côn ca liền sẽ hạ thủ lưu tình, cam đoan giết ngươi, con mắt đều không nháy một cái.
- Gia gia, vậy bây giờ làm thế nào, thủ tiêu Nguyên Tôn Kiếm Đế sao?
Dạ Côn hỏi, Dạ Tư Không thẳng thắn, Dạ Côn cũng lựa chọn tín nhiệm.
Trước đó Dạ Tư Không đã nói, người Dạ gia không giết người Dạ gia, đây không phải nói lung tung, đây là một loại tín niệm.
Tình cảm Dạ Tư Không đối với Dạ gia là thật, muốn phát dương quang đại Dạ gia cũng là thật.
- Hiện tại Nguyên Tôn Kiếm Đế đang ở trong tối, rất khó tìm được tung tích của y.
- Vậy liền nghĩ biện pháp câu dẫn Nguyên Tôn Kiếm Đế ra.
- Nguyên Tôn Kiếm Đế sống lâu như thế, không thế nào dễ dàng mắc bẫy như vậy được.
Dạ Côn trực tiếp im lặng, thế này không được, thế kia không xong, rốt cuộc muốn làm như thế nào?
- Nhưng phàm là người, đều sẽ có ràng buộc, Nguyên Tôn Kiếm Đế còn một cái ràng buộc duy nhất.
- Cái gì?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Y có một nữ nhân, mặc dù quan hệ không tốt, nhưng đây là biện pháp duy nhất có thể dẫn xuất Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Dạ Côn cảm thấy, Nguyên Tôn Kiếm Đế một mực ở lại Thái Kinh, đó chính là một loại uy hϊế͙p͙ cực lớn, nhất định phải diệt trừ.
- Gia gia, nữ nhân kia ở đâu?
- Nhắc tới cũng trùng hợp, nữ nhân kia chính là Cổ U Thái Hoàng Thái Hậu.
- A...
- Nếu như muốn dẫn xuất Nguyên Tôn Kiếm Đế, vậy chúng ta phải lợi dụng Thái Hoàng Thái Hậu này, Dạ Côn, gia gia muốn hỏi con, con có nắm chắc có thể đối phó tam đoạn Kiếm Tôn không?
- Không thử một chút làm sao biết?
Dạ Côn cũng không biết mình có nắm chắc hay không, nhưng cảm giác hẳn là có thể.
- Được, đã như vậy, gia gia liền hạ chỉ, để con đi đến Cổ U tiến hành đàm phán, Nguyên Tôn Kiếm Đế nhất định sẽ nghi hoặc...
- Vẫn là gia gia cao minh.
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên.
- Đây là đang châm chọc gia gia sao?
- Không dám...
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, chơi đầu óc... vẫn là gia gia ngươi ngưu bức.
- Lúc đi ngang Ngũ Nhạc, thương lượng với Dạ Tần một chút, dùng biện pháp gì để trong thời gian ngắn nhất chinh phục Cổ U, đồng thời diệt trừ đi Nguyên Tôn Kiếm Đế.
- Được, ta biết rồi.
- Hết thảy cẩn thận, con cùng Dạ Tần chính là hy vọng của Dạ gia...
- Gia gia ngài lão lai đắc tử, nói không chừng sao này cũng là nhân vật ngưu bức.
- Đứa nhỏ này.
Dạ Tư Không cười khẽ một tiếng.
- Gia gia, còn cần dược không?
Dạ Côn run lông mày lên, Dạ Tư Không nhìn thấy liền trừng một cái, thế mà ngay cả gia gia cũng dám trêu chọc.
Rời khỏi hoàng cung, Dạ Côn cũng nhẹ nhàng thở ra, gia gia cũng không là loại người ngoan độc kia...
Dù sao nếu như gia gia thật là người ngoan độc, có lẽ vừa rồi đã quân pháp bất vị thân.
Bất quá chuyện này còn cần đi tìm nữ hoàng chứng nhận một chút mới được.
Cho nên Dạ Côn nhanh chóng đi tới Thỉnh Nhạc Phường.
Đi vào bên trong biệt viện, Dạ Côn liền nhìn thấy Hoa Sa La lại ngồi ở chỗ đó uống trà.
- Dạ công tử tới.
Hoa Sa La nhìn Dạ Côn cười nói.
- Đoán được vì sao ta tới tìm ngươi không?
Dạ Côn hỏi.
- Xem Dạ công tử một mặt vui mừng, hẳn là Dạ Tư Không đã nói hết rồi đi.
- Đúng vậy... đã nói hết rồi, các ngươi là cùng một bọn.
Hoa Sa La đặt chén trà xuống, từ tốn nói:
- Chúng ta không phải cùng một bọn, chẳng qua là có cùng chung địch nhân mà thôi.
Dạ Côn đang chờ câu này, nếu như vậy, gia gia là thật không có hiềm nghi.
- Cho nên lần trước ta gặp ngươi, ngươi đã sớm biết ta rồi?
- Gia gia ngươi đã nói cho ta biết.
- Vậy nếu như ta không có đến Linh Đô thì sao?
- Vậy ta cũng sẽ an bài ngươi tới, hơn nữa còn là thần không biết quỷ không hay.
- Nữ hoàng, thủ đoạn thật là cao cường.
Dạ Côn đều vỗ tay, chơi tâm cơ quả thật không có lợi hại như các ngươi.
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh Hoa Sa La:
- Kẻ giết người hẳn là Nguyên Tôn Kiếm Đế, ta muốn đi Cổ U một chuyến, dẫn Nguyên Tôn Kiếm Đế ra.
- Sau khi giết thì sao?
Hoa Sa La hỏi ngược lại.
Dạ Côn không nói.
- Ngươi giết Nguyên Tôn Kiếm Đế, cũng chỉ là giải trừ mối nguy cho Thái Kinh, nhưng không thể dao động căn cơ những người kia được.
- Vậy ý của nữ hoàng như thế nào?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Ra tay từ trên người Nguyên Tôn Kiếm Đế, theo ta được biết, Nguyên Tôn Kiếm Đế tựa hồ có nhược điểm gì đó bị những người kia nắm trong tay
- Cho nên ý của nữ hoàng là muốn ta đánh động Nguyên Tôn Kiếm Đế, thậm chí làm cho y bán đứng những người kia?
Dạ Côn nghe xong liền cười, nói dễ như chơi vậy.
- Ngươi cũng có thể không làm, thế nhưng ngươi diệt Nguyên Tôn Kiếm Đế, như vậy sẽ vẫn có một "Nguyên Tôn Kiếm Đế" tiếp theo, không ngừng không nghỉ.
- Xin hỏi, lần này nữ hoàng tới, là vì sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Hoa Sa La cho lá trà vào trong chén, từ tốn nói:
- Ta tới Thái Kinh, chính là muốn dẫn dụ những người kia ra, dù sao chuyện này đối với bọn họ mà nói, là một cơ hội tốt.
- Nữ hoàng đây là muốn hy sinh vì nghĩa ư?
- Dạ Côn, nếu như ta chết, vậy cũng phải chết có giá trị, ngươi hiểu ý của ta chứ?
Hoa Sa La gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn, nghiêm túc nói ra.
Dạ Côn cũng trở nên nghiêm túc:
- Ta đáp ứng ngươi, nếu như ngươi chết... nhất định sẽ chết có giá trị.