Hoa Sa La đột nhiên cười khẽ một tiếng:
- Ta nói giỡn mà thôi, ngươi muốn ta chết như vậy à?
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (? _? ).
Loại chuyện này cũng có thể lấy ra nói đùa, đúng là quá thất đức mà.
- Đã ngươi cùng gia gia ta có chung mục tiêu, vì sao ngay từ đầu không nói cho ta biết? Còn giấu giếm?
Hoa Sa La từ tốn nói:
- Mặc dù gia gia ngươi tin tưởng ngươi, nhưng ta không tin, cho nên ta muốn nhìn phản ứng của ngươi.
- Gia gia tin tưởng ta?
Dạ Côn cũng có chút ngoài ý muốn.
- Đúng thế.
- Vậy không đúng rồi, ngươi ngay từ đầu đã lừa dối ta, nói gia gia ta thành người xấu tội ác tày trời.
- Đây là ý của gia gia ngươi, tự ngươi suy nghĩ đi.
Hoa Sa La khẽ cười nói, người trong hoàng thất, vẫn là như thế.
Dạ Côn tựa hồ hiểu rõ một chút, thế nhưng không có hiểu hết toàn bộ.
- Ta đi, trước giải quyết Nguyên Tôn Kiếm Đế đã.
- Nhớ kỹ lời ta nói, Nguyên Tôn Kiếm Đế chỉ là một con cờ của bọn họ.
Dạ Côn giơ tay lên, liền rời khỏi biệt viện.
Hoa Sa La khẽ thở dài một tiếng, giao vận mệnh cho thiếu niên này, cũng không biết có ổn hay không.
Mà Dạ Côn về đến nhà, cũng muốn nói chuyện này cho phụ mẫu nghe, kỳ thật gia gia cũng có nỗi khổ tâm.
- Cha, mẫu thân, con đã về.
Dạ Côn đi vào phủ đệ hô to một tiếng.
Đập vào mắt chính là cha đang ăn uống thả cửa, mới mấy ngày không gặp, làm sao cảm giác cha đã mập lên rất nhiều?
Chẳng lẽ đây chính là hóa bi thống thành thức ăn trong truyền thuyết?
- Côn Côn trở về rồi à, mau đến uống với cha hai chén.
Dạ Minh gặm đùi gà, vẫy vẫy tay hướng phía Dạ Côn.
Dạ Côn nhìn mẫu thân một chút, Đông Môn Mộng khẽ thở dài, cha ngươi đã sắp biến thành heo.
Dạ Côn lập tức ngồi xuống:
- Cha, mẫu thân, nói cho hai người biết một tin tức tốt.
Sau đó, Dạ Côn nói mọi chuyện lại một lần, nhưng giản lượt đi thân thế của mình.
Dạ Minh nghe xong một mực duy trì trạng thái ngốc ngốc, sau đó tầng tầng thở dài, xem ra trong lòng Dạ Minh cũng lo lắng, cha của mình, là loại người tội ác tày trời kia, cũng may Dạ Tư Không không phải.
Chuyện này quan trọng hơn tất cả.
Đông Môn Mộng cũng yên lòng:
- Phu quân, hiện tại có thể an tâm đi.
Dạ Minh nhẹ gật đầu.
- Cho nên hiện tại Côn Côn con phải đi Đông U sao? Dẫn Nguyên Tôn Kiếm Đế ra?
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Vâng, Nguyên Tôn Kiếm Đế còn tồn tại, liền có thể uy hϊế͙p͙ đến Dạ gia chúng ta, không thể mặc kệ được.
- Cũng đúng, danh vọng của Nguyên Tôn Kiếm Đế tại Thái Kinh giống như là thần.
Dạ Minh rất là tán thành.
- Côn Côn, đi Ngũ Nhạc nói với Tần Tần, vạn sự đều phải cẩn thận, đánh không lại chúng ta chạy.
Dạ Côn cảm thấy, hiện tại đệ đệ cũng không phải loại người đánh không lại liền bỏ chạy.
- Mẫu thân yên tâm đi, con sẽ nhắc nhở đệ đệ, lần này cũng xem như hợp lực với đệ đệ, bưng Cổ U.
Dạ Minh khẽ cười nói:
- Có thể nhìn thấy huynh đệ các con hợp sức lại, cha rất vui.
Nói xong hốc mắt có hơi đỏ lên, hai đứa con trai đều đã trưởng thành, làm cha sao có thể không vui?
Đông Môn Mộng cười nhẹ nói ra:
- Hài tử con đang ở trước mặt đây, mau lau đi.
- Côn Côn, tốt.
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, vui đến phát khóc.
Dạ Côn lòng có cảm xúc, đây mới là nhà, còn nơi kia căn bản không phải, đời này của Côn ca, chỉ nhận ngôi nhà này, những thứ khác đều không phải.
Người một nhà vui vẻ rộn ràng ăn cơm, Dạ Côn còn cùng Dạ Minh uống thêm mấy chén, khiến Dạ Minh càng cao hứng hơn.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn liền đi tìm Đông Tứ, bởi vì có một số việc phải trưng cầu ý kiến Đông Tứ một thoáng, vạn năm đồng tử dù sao cũng đã sống vạn năm mà, kiến thức không ít.
- Lão sư.
- Đông Tứ, lão sư... có mấy chuyện muốn hỏi ngươi.
- Lão sư cứ hỏi.
- Trên đời này ngoại trừ Cổ tộc, Thánh Điện, còn có gia tộc bí mật gì không?
- Có.
Đông Tứ trả lời rất nhanh, khiến Dạ Côn hơi bất ngờ.
- Là gì?
- Những người kia tồn tại từ thời Thần Ma đại chiến, danh xưng thần linh trong nhân loại, năm đó lão sư khinh thường làm bạn với bọn chúng, bọn chúng cũng không dám trêu chọc lão sư, thế nhưng từ khi lão sư mất tích, không ít đệ tử đều đã rời đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình ta.
- Vất vả ngươi rồi, vậy ngươi có biết những người kia ở nơi nào không?
Đông Tứ chỉ chỉ trên trời.
- Cụ thể một chút.
- Chuyện này ta cũng không biết, nhưng lão sư biết.
Hiện tại Dạ Côn rất nhớ tên Quỷ Súc kia, dù sao Quỷ Súc mang theo trí nhớ của Thiên Tôn.
- Thần Ma sau đại chiến, Thần tộc đi nơi nào? Còn ở trên Huyền Nguyệt đại lục không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Chuyện này chỉ sợ ngay cả lão sư cũng không biết.
Đông Tứ lắc đầu, dù sao đây chính là Thần tộc, chính là loại rất mạnh kia.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đông Tứ, trở về báo cho thê tử ta, nói ta trong khoảng thời gian này phải đi Cổ U, chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ trở về, Mê Vụ Sâm Lâm bên kia không cần lo lắng, các nàng ấy muốn trở lại Thái Kinh cũng được, cứ tùy các nàng ấy quyết định.
- Được, học sinh đã hiểu.
- Tuyệt Thiên đâu?
- Hình như đang ngủ.
- Đi ngủ?
Tuyệt Thiên rõ ràng nói sẽ giúp mình, kết quả thế mà lại ngủ, không phải cha vợ đã nói sẽ phái người tới sao?
Đi tới cửa phòng Tuyệt Thiên, Dạ Côn còn không có gõ cửa, bên trong đã vang lên âm thanh của Tuyệt Thiên:
- Cửa không khóa.
Dạ Côn dừng một chút, đẩy cửa vào.
- Ngươi còn ở nơi này uống trà, không phải đã nói giúp ta tra sao?
Tuyệt Thiên đặt chén trà xuống, từ tốn nói:
- Ta lúc nào nói sẽ giúp ngươi tra?
- Lần trước đó, ngươi nói cha vợ đã đáp ứng ta, sẽ phái người tới, hiện tại người không có tới, vậy khẳng định là ngươi.
- Ai nói với ngươi, người kia là ta?
- Đậu xanh, ngươi nói không giữ lời, có thể có chút thành tín được không...
Dạ Côn im lặng, cảm giác mình bị cha vợ lừa.
Tuyệt Thiên khẽ thở dài một tiếng:
- Đã tra... nhưng sẽ không nói cho ngươi biết.
Phốc!
Vừa mới uống nước vào, Dạ Côn liền trực tiếp phun ra.
- Cha vợ đây là đang chơi ta à.
- Dựa theo lời nói của cha vợ ngươi, những thứ này cũng là vì rèn luyện ngươi, nếu như đều giúp ngươi làm, vậy ngươi còn làm cái gì?
Tuyệt Thiên từ tốn nói.
Nhìn bộ dáng lạnh nhạt kia, Dạ Côn đều muốn bay tới xiết chặt cổ.
- Được rồi, không giúp thì không giúp, ta còn có biện pháp khác.
Nói xong Dạ Côn liền đi ra khỏi phòng.
- Đi thong thả.
- Hừ...
Tuyệt Thiên nhẹ nhàng phất tay, đóng cửa phòng lại, cũng thở dài.
Bạch Cốt mấy ngày nay thật đã tra được một ít chuyện, nhưng những chuyện này khá là quái dị...
Cho nên mới không nói, mà lúc này Bạch Cốt cũng trở về... báo mấy chuyện kia cho Diệp Hoa nghe.
Diệp Hoa một mực đợi tại Tố gia, cũng không có ra cửa, mỗi ngày đều dụng tâm lĩnh hội kiếm, thỉnh thoảng nhìn tình báo Tố gia một chút.
Đáng nghi ngờ là, Thiên Khiếu Thánh Điện đều bị diệt, nhưng Điện Hoàng lại không có phản ứng, chuyện này khiến Diệp Hoa có chút nghi hoặc.
- Sao lại trở về rồi?
Diệp Hoa nhìn tình báo Thái Kinh, nhàn nhạt hỏi.