Bạch Cốt cung kính nói ra:
- Lão tôn thượng, đã điều tra xong, con rể Dạ Côn của ngài, tương lai có thể sẽ trở thành tử địch của chúng ta.
- Ồ?
Bạch Cốt nói những chuyện mình tra được ra, Diệp Hoa nghe xong cũng hơi nhíu mày.
- Xem ra, quả thật là như thế.
Diệp Hoa yên lặng nói ra.
- Đến lúc đó tiểu tôn thượng sẽ khó xử.
Bạch Cốt lo lắng nói ra.
Diệp Hoa khẽ thở dài một tiếng:
- Còn chưa nhất định, đứa nhỏ Dạ Côn này cần tôi luyện, nó còn quá trẻ, chủ yếu là vẫn quá thuận, phải trải qua một chút chông gai.
- Lão tôn thượng nói rất đúng.
- Được rồi, đi xuống đi, mọi chuyện càng lúc càng thú vị.
Khóe miệng Diệp Hoa nhếch lên nụ cười tà.
Bạch Cốt thấy lão tôn thượng cười, liền biết chắc có người sắp gặp xui xẻo...
Ngày thứ hai, Dạ Côn liền nhận được ý chỉ, dưới sự đưa tiễn của bách quan, Dạ Côn ngồi lên thảm bay, đến Cổ U tiến hành đàm phán...
Lần này Dạ Côn đi không mang theo bất kỳ ai, một mình dễ hành sự a.
Thời điểm bay khỏi Thái Kinh, Dạ Côn còn cố ý cảm giác một thoáng, cũng không có ai đi theo.
Có lẽ sẽ đến Cổ U trước chờ mình.
Bay mười canh giờ, Dạ Côn đã tới Thịnh Kinh Ngũ Nhạc, đương nhiên là phải đi tìm đệ đệ.
Kết quả không tìm được đệ đệ, lại tìm được hai em dâu.
Biết được đệ đệ đi biên cảnh, chuẩn bị nhất cổ tác khí công hãm Cổ U.
Hiện tại Đệ đệ thật quá nóng lòng.
Dạ Côn nhanh chóng chạy tới biên cảnh Ngũ Nhạc, muốn đánh, cũng phải dẫn Nguyên Tôn Kiếm Đế ra rồi mới có thể đánh.
Biên cảnh Ngũ Nhạc.
Lúc này Dạ Tần đang tập kết tất cả binh lực, tổng cộng năm trăm vạn, còn nhiều hơn Dạ gia quân hai trăm vạn, hiện tại cũng xem như quân chủ lực của Thái Kinh.
Từ xa Dạ Côn đã nhìn thấy quân doanh khổng lồ, nhìn lều vải thống soái ở giữa, Dạ Côn liền trực tiếp đáp xuống.
Vừa hạ xuống, thủ vệ bên cạnh lập tức giật nảy mình.
Dạ Tần ngồi ở trong lều vải nhíu mày, lúc này đại ca tới làm gì?
- Đệ đệ.
Dạ Côn trực tiếp đi đến, thủ vệ bên cạnh vẫn còn cảnh giác.
Thế nhưng theo Dạ Côn vừa mở miệng nói, bọn họ liền sửng sốt, chẳng lẽ vị này chính là đại ca thống soái... cái đầu trọc này... quả nhiên không sai...
Dạ Tần hướng phía thủ vệ quân giơ tay lên:
- Các ngươi đi ra ngoài trước.
- Vâng! Thống soái!
Dạ Côn nhìn qua trêu ghẹo nói:
- Hiện tại Dạ Tần nhà chúng ta thật là uy phong nha.
Dạ Tần cười khẽ một tiếng:
- Uy phong gì chứ, làm thống soái chẳng lẽ còn có thể lỗ mãng được sao?
- Nói cũng đúng, vừa rồi trông thấy hai vị đệ muội, đệ đệ ngươi...
Dạ Côn cười xấu xa nói.
Dạ Tần cũng lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Các nàng muốn theo quân, thế nhưng ta không cho, dù sao đều mang thai, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.
- Đệ đệ, bảo đệ muội trở lại Thái Kinh đi, có cha và mẫu thân chiếu cố, sẽ tương đối an toàn hơn.
- Đại ca, hiện tại Thái Kinh không an toàn.
Dạ Tần lo lắng nói ra.
Nói đến đây, Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu:
- Nói cũng đúng, hiện tại Thái Kinh quả thật không an toàn.
- Đại ca, hung thủ giết đại bá là ai?
Dạ Tần lạnh giọng hỏi.
Mặc dù Dạ Tần cùng Dạ Trùng cuối cùng làm căng, thế nhưng Dạ Tần cảm thấy, đây chẳng qua là xung đột ý kiến, đại bá đối với mình vô cùng tốt, nghe đại bá chết tại Thái Kinh, Dạ Tần kém chút xông trở về.
Nhưng vẫn khắc chế được.
- Hiện tại xem ra, rất có thể là Nguyên Tôn Kiếm Đế.
- Nguyên Tôn Kiếm Đế? Y còn sống?
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, y hẳn vẫn còn sống.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, mấy con chuột nhắt này... có bản lĩnh ra đơn đấu... xem lão tử có một quyền một tên hay không.
Đều trách mình hiển lộ ra thực lực, khiến đám người xấu không dám lộ diện, chỉ biết âm thầm giở trò.
- Lần này đại ca đến là có việc gì?
Dạ Tần rõ ràng còn chưa thu được tin tức.
- Lần này đại ca tới, đương nhiên là vì xung phong cho ngươi.
- Xung phong?
Dạ Tần nghi ngờ hỏi.
- Lần này ta phải đi Cổ U, dẫn dụ Nguyên Tôn Kiếm Đế ra tới, trong khoảng thời gian này, tạm thời đừng động, chỉ cần cho chút áp lực là được.
- Nguyên Tôn Kiếm Đế tại Cổ U?
- Không, tình nhân cũ của y tại Cổ U.
- Không phải chứ, vậy người kia hẳn đã rất già rồi.
- Gia gia nói, là Cổ U Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Dạ Tần cau mày, thấp giọng nói ra:
- Đại ca, ý của ngươi là chúng ta nội ứng ngoại hợp sao?
- Đúng vậy, ta đi quấy đục nội bộ Cổ U, đến lúc đó đệ đệ ngươi liền tiến quân thần tốc!
- Là biện pháp tốt, nghe nói nội bộ Cổ U cũng rất loạn, có phái chủ chiến, có phải chủ hòa
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Hiện tại khẳng định không hòa được rồi, nhất định phải thu phục Cổ U lại, mượn sinh cơ, đây mới là chuyện trọng yếu.
Dạ Tần thở dài một hơi:
- Vậy bọn đệ chờ tín hiệu của đại ca.
- Ừm... chờ sau khi giải quyết chuyện lần này xong, hãy bồi đệ muội thật tốt, đừng để các nàng lo lắng.
Dạ Côn nhắc nhở nói, dù sao lần trước mất đi hài tử, lần này phải đặc biệt cẩn thận mới được.
Dạ Tần nghe xong nhẹ gật đầu.
- Đúng rồi, còn có một việc, Hồn Thí Thiên chết rồi.
Dạ Côn âm u nói ra.
- Cái gì? Hồn Thí Thiên chết rồi?
Dạ Tần cũng rất kinh ngạc, lúc ấy quan hệ với Hồn Thí Thiên rất không tệ.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Là bị Nguyên Tôn Kiếm Đế lợi dụng.
- Vậy Uyển Nhiên?
Dạ Tần khó có thể tưởng tượng Uyển Nhiên sẽ đau lòng đến cỡ nào.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Uyển Nhiên ngươi hẳn cũng biết, đêm hôm đó bị đả kích, mang theo Hồn Thí Thiên về nhà.
- Tên Nguyên Tôn Kiếm Đế này, đệ nhất định sẽ xé xác y ra!
Dạ Tần tức giận không thôi, đại bá chết ở trong tay của y, ngay cả Hồn Thí Thiên cũng chết ở trong tay y.
Dạ Côn cũng nghĩ như vậy:
- Đến lúc đó nếu như bắt được y, sẽ lưu cho ngươi một hơi.
- Được...
- Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đâu? Thế nào rồi?
Dạ Côn nhớ tới hai người, lo lắng hỏi thăm.
- Bọn họ đều rất tốt, dùng bản lãnh của mình lên làm tiểu đội trưởng.
- Bọn họ cũng không dễ dàng, có thể đề bạt liền đề bạt.
Dạ Tần khẽ cười nói:
- Đại ca, ta tuỳ tiện nhắc tới đề bạc, bọn họ còn không vui đây.
- Ồ? Còn có việc này?
- Đúng vậy, đều đã lớn rồi...
Dạ Tần lẩm bẩm một tiếng.
- Đúng vậy, chúng ta đều đã lớn rồi.
- Quan Thanh đâu?
Dạ Côn lại hỏi.
Dạ Tần đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ nói ra:
- Quan Thanh bị ta phái đi Cổ U.
- Ngươi phái y đi Cổ U làm gì?
- Đương nhiên là vì tình báo, đều đi hơn mấy tháng, thu hoạch được không ít tình báo.
- Chuyện này cũng quá nguy hiểm, nếu như bị bắt, Quan Thanh liền xong đời.
Dạ Tần giang tay ra:
- Đây là Quan Thanh muốn đi, ta không ngăn được.
- Có phương pháp liên lạc không?
- Đại ca, nếu ngươi đi Cổ U, Quan Thanh nhất định sẽ biết, đến lúc đó y sẽ chủ động liên hệ ngươi.
Dạ Côn cảm thấy đệ đệ nói không sai.
- Vậy đại ca lập tức lên đường, chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ thông báo cho ngươi.
Dạ Côn đứng dậy, vỗ vỗ bả vai đệ đệ.