Dạ Côn cảm giác trong trà nhất định đã bị hạ độc, đến lúc đó sẽ bị Thái Hoàng Thái Hậu kéo vào trong phòng, ngẫm lại toàn thân liền run lên.
- Không biết Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến ngoại thần có chuyện gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Mặc Vũ hơi nhấp một ngụm trà, khẽ cười nói:
- Nghe nói Thái Kinh các ngươi có một loại gọi là Ngưng Thần trà, phẩm vị nhất tuyệt.
- Đúng thế, Ngưng Thần trà rất không tệ.
- Có cơ hội mang một ít cho ai gia nhé?
Dạ Côn đã mơ hồ, thế mà chủ động yêu cầu này nọ, đây là tình huống gì.
- Không thành vấn đề.
Dạ Côn cũng tiếp lời.
Mặc Vũ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn Dạ Côn nói ra:
- Hôm nay ta gặp Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Phốc!
Côn ca trực tiếp phun ra ngoài, toàn bộ bắn vào mặt Thái Hoàng Thái Hậu.
Mà Thái Hoàng Thái Hậu bị Côn ca phun đầy mặt, cả người liền bối rối.
Dạ Côn một mặt ngượng ngùng, vừa rồi Thái Hoàng Thái Hậu nói quá kình bạo, nhất thời không giữ được.
Mặc Vũ cầm ra khăn xoa xoa mặt, âm u nói ra:
- Thật muốn bổ ngươi một kiếm.
- Thái Hoàng Thái Hậu, ngoại thần thất thố.
Dạ Côn chắp tay, ngượng ngùng nói ra.
- Thế nào, nghe thấy Nguyên Tôn Kiếm Đế, liền thất thố như vậy sao?
Dạ Côn thầm nghĩ không ổn, dù sao mục đích lần này tới chủ yếu là vì Nguyên Tôn Kiếm Đế, vừa rồi nghe xong...
- Nguyên Tôn Kiếm Đế chính là người khai quốc Thái Kinh, biến mất nhiều năm như vậy, đột nhiên nghe thấy, khiếp sợ không thôi.
Dạ Côn giả vờ giả vịt nói ra.
- Dạ Côn, ngươi cũng đừng giả bộ nữa, lần này ngươi tới, ngưng chiến là giả, thật ra là vì Nguyên Tôn Kiếm Đế đi.
Dạ Côn rất muốn biết, Thái Hoàng Thái Hậu có phải đang nói nhảm hay không, có phải nàng thật nhìn thấy Nguyên Tôn Kiếm Đế? Hay là giả... cố ý nói như vậy.
- Ngoại thần không biết Thái Hoàng Thái Hậu đang nói cái gì, lần này tới chủ yếu là thương nghị sự tình ngưng chiến.
- Đã ngươi không muốn biết chuyện của Nguyên Tôn Kiếm Đế, như vậy thì được rồi, sau ngày hôm nay, ngươi cũng không có lý do ở lại Cổ U nữa, ngươi muốn lợi dụng ta dẫn xuất Nguyên Tôn Kiếm Đế, trừ phi dùng thủ đoạn bạo lực nhất, bằng không thì sẽ không còn cách nào khác.
Mặc Vũ lau mặt sạch sẽ, thấp giọng nói ra.
Dạ Côn cảm thấy Thái Hoàng Thái Hậu hẳn phải biết.
Nhưng hôm qua vì sao không nói, cảm giác đêm qua nàng cũng không biết, thế nhưng hôm nay lại biết.
Chẳng lẽ Quan Thanh nói tới Vu Huy, kỳ thật chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế?
Không phải là không có khả năng.
Nghe ý của Thái Hoàng Thái Hậu, hình như cảm tình đối với Nguyên Tôn Kiếm Đế không tốt lắm, bọn họ không phải tình nhân cũ sao?
Tính toán... dù gì hiện tại cũng không còn cách nào, cũng chỉ có thể như thế.
- Thái Hoàng Thái Hậu làm sao biết được? Còn đơn độc triệu kiến ta, không sợ ta trực tiếp trói ngươi lại sao?
Dạ Côn không che giấu, ngả bài, ta chính là tới chơi ngươi.
Mặc Vũ đặt khăn tay vào trong tay, từ tốn nói:
- Vừa rồi ai gia nói, Nguyên Tôn Kiếm Đế tới gặp ta, nói một ít chuyện cho ta biết, ta liền biết mục đích của ngươi tới.
- Thật chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế?
Dạ Côn hỏi rõ ràng, không thể coi thường.
Mặc Vũ nhẹ gật đầu:
- Cho dù Nguyên Hạo biến thành phân Hổ Điêu, ta cũng nhận ra.
Dạ Côn cảm thấy, xem ra hai người bọn họ là từ tình nhân cũ biến thành cừu nhân cũ.
- Xem ra Thái Hoàng Thái Hậu cũng không thích Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Dạ Côn cười nói.
- Chuyện này không quan trọng.
- Vậy Thái Hoàng Thái Hậu chỉ muốn nói ta biết chuyện này thôi sao?
Dạ Côn hỏi ngược lại.
- Dĩ nhiên còn có chuyện khác, nhưng ai gia cần ngươi hỗ trợ.
- Thái Hoàng Thái Hậu cần ta giúp đỡ?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, giúp ta diệt trừ Hoàng Đế là được.
Dạ Côn đều mơ hồ:
- Thái Hoàng Thái Hậu, phóng nhãn toàn bộ hoàng cung, chỉ sợ chín phần đều là người của ngươi, làm sao đột nhiên sợ hãi chuyện này rồi?
- Vậy ngươi cảm thấy người nào là người của ta?
- Bành Phi Phi là người của ngươi đi, quốc sư cùng quân sư cũng hẳn là người của ngươi, còn có những đại thần kia.
Mặc Vũ nghe xong cười cười:
- Đó là ngươi không biết hiện trạng, ta buông rèm chấp chính quá lâu, không chỉ Hoàng Đế có lòng oán giận, liền những hạ thần kia đều không cam tâm, ngươi cảm thấy quốc sư cùng quân sư là người của ta? Đoán chừng đều bị Hoàng Đế lung lạc rồi.
- Thật có việc này?
- Hôm nay những lời quốc sư nói, chỉ sợ cũng là Hoàng Đế bảo y nói, còn có chuyện cầm nữ chết đêm qua.
Mặc dù Mặc Vũ không có nói rõ, nhưng chỉ cần là người thông minh, hiện tại nghe xong, liền có thể hiểu được đạo lý trong đó.
- Ngươi không phải Thái Hoàng Thái Hậu sao? Quốc sư cùng quân sư đều không nghe ngươi?
- Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, tên quân sư Cửu Phá kia đã sớm tiềm phục ở Thái Kinh, trước đó còn đưa vương tử đi qua, kết quả không có tin tức.
Dạ Côn nghe xong cười thầm trong lòng, chẳng lẽ là nói tên vương tử kia, bị Thiên Lôi đánh chết?
Lạc đường ở Thái Kinh ròng rã một năm, đúng là nghiệp chướng.
- Cho nên khoản giao dịch này, ngươi có làm hay không?
- Có thể, nhưng ta còn muốn Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Dạ Côn từ tốn nói, giết Hoàng Đế cho ngươi, đến lúc đó ta cõng nồi thì biết làm sao bây giờ, nhưng cho dù phải cõng nồi, vậy cái nồi kia phải có giá trị mới được.
Dù gì trước đó ở Ngũ Nhạc mần Quân Chủ của người ta, thanh danh đã hỏng, hiện tại không cần phải để ý nữa.
- Ta không thể bảo đảm.
Dạ Côn cũng biết Thái Hoàng Thái Hậu không có cách nào cam đoan, cũng là lui một bước:
- Phối hợp với ta cũng được.
- Chuyện này có khả năng.
- Vậy ngươi nói xem các ngươi nói những chuyện gì?
- Nguyên Hạo nói, những chuyện xảy ra ở Thái Kinh không phải y làm, y là bị hãm hại.
- Hãm hại?
Dạ Côn nghe xong có chút kinh ngạc, nếu như không phải Nguyên Tôn Kiếm Đế, vậy là ai...
- Đây là do y nói.
- Vậy sao y không xuất hiện nói rõ lí do?
- Y nói ngươi sẽ không tin tưởng y, dù sao y là Nguyên Tôn Kiếm Đế, hoàng đế khai quốc Thái Kinh, người duy nhất có thể uy hϊế͙p͙ được Dạ gia các ngươi, sợ ngươi giết hắn.
Dạ Côn:......
Biết thế này liền không thể hiện ra thực lực, ngay cả Nguyên Tôn Kiếm Đế cũng sợ mình, còn làm như thế nào, cả đám đều trốn tránh không dám lộ diện.
- Vậy vì sao y lại xuất hiện trên buổi tảo triều?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Y muốn nhìn ngươi một chút xem bên cạnh có những người kia hay không.
- Ồ... vậy ngươi tin y sao?
Dạ Côn hỏi.
Mặc Vũ lắc đầu:
- Không tin.
- Nhưng cũng có thể là thật.
Mặc Vũ lại bổ sung một câu.
Dạ Côn cũng không có hỏi sâu thêm, tò mò hỏi chuyện khác:
- Thái Hoàng Thái Hậu, ngươi cảm thấy Nguyên Tôn Kiếm Đế là người thế nào? Tính cách gì?
Dạ Côn hỏi chuyện này, cũng là muốn chứng thực một chút xem Cổ Sâm Thụ nói có đúng hay không.
Dù sao người từng tiếp xúc với Nguyên Tôn Kiếm Đế, chỉ có hai người bọn họ.
Mặc Vũ chuyển động chén trà, lập tức từ tốn nói:
- Người này phong lưu, mặt ngoài khiêm tốn, sau lưng đâm đao, rất biết lợi dụng lòng người.
- Đây là đánh giá trước kia, hay là hiện tại?
- Trước kia, hiện tại cũng không biết, nhưng ta cảm thấy, tính cách này khó mà cải biến.
Xem ra Cổ Sâm Thụ cũng không có lừa gạt mình, nhân phẩm của Nguyên Tôn Kiếm Đế quả thật không được tốt lắm.