Nhưng nếu như Nguyên Tôn Kiếm Đế thật thay đổi? Là bị oan uổng...
Như vậy bên cạnh mình hẳn có người của bọn họ, cho nên Nguyên Tôn Kiếm Đế muốn tra xem là ai.
Bên cạnh mình có thể có ai, lần này tới đều lẻ loi một mình.
Bỗng nhiên Dạ Côn nhớ tới Quan Thanh.
Chẳng lẽ là Quan Thanh hay sao?
Quan Thanh là người của bọn họ?
Không thể nào.
Thế nhưng Dạ Côn nhớ tới, Quan Thanh trước kia là phó viện Học Viện An Kinh, đồng thời còn làm việc cho Bùi Thiên.
Bùi Thiên lúc đầu đã có vấn đề, làm phó viện, Quan Thanh cũng không thoát hiềm nghi.
Hơn nữa đệ đệ nói, lần này Quan Thanh là chủ động tới, liên tưởng tới hết thảy, chẳng lẽ bọn họ đã biết mình sẽ đến một mình? Cho nên liền để Quan Thanh ở chỗ này chờ lấy?
Nếu như nghĩ lại một thoáng, thật có chút kinh dị, giống như mỗi một bước mình đều bị người khác sắp xếp mưu hại!
Đương nhiên, đây là giả thuyết nếu như Nguyên Tôn Kiếm Đế nói thật, lỡ như Nguyên Tôn Kiếm Đế nói dối thì sao?
Như vậy đây chính là kế khích bác ly gián.
- Thái Hoàng Thái Hậu, ngươi triệu kiến ta như thế, Nguyên Tôn Kiếm Đế chắc hẳn sẽ biết đi.
Dạ Côn cảm thấy hơi có chút qua loa, hẳn nên bí mật gặp mặt mới phải.
- Đó là đương nhiên.
- Vậy Nguyên Tôn Kiếm Đế sẽ càng không dám tới.
Dạ Côn lắc đầu, đây đúng là hạ sách mà.
Mặc Vũ đứng dậy, đi sang một bên, đầu ngón tay đụng vào lá cây, lập tức nói ra:
- Cho dù hôm nay không gặp ngươi, y cũng sẽ không xuất hiện, dù sao hắn người này, rất sợ chết.
Dạ Côn trợn trắng mắt, Nguyên Tôn Kiếm Đế thế mà sợ chết.
Phải biết những trong sử sách ghi chép, đều là Nguyên Tôn Kiếm Đế không sợ sinh tử, thế này thế kia... người xem máu nóng sôi trào, hận không thể đi theo Nguyên Tôn Kiếm Đế vào sinh ra tử.
Ngay cả mình xem lần đầu tiên, cũng có loại cảm giác này.
Nhưng sau khi biết được chân tướng, liền sẽ cảm thấy... trên sách đều là gạt người.
- Chuyện cần nói cũng đã nói cho ngươi biết, ngươi giúp ta diệt trừ Hoàng Đế.
- Diệt trừ Hoàng Đế mà thôi, ngươi thật không có cách nào sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Có rất nhiều, nhưng cần có lý do, chuyện này Tống Hoa Cơ làm rất tốt, không có lưu lại bất kỳ nhược điểm nào.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Qua buổi tối hôm nay, có lẽ ta cũng không có lý do để lưu lại.
- Chuyện này ta có biện pháp, ngươi không cần lo lắng, dù sao ngươi cũng muốn dẫn dụ Nguyên Hạo ra tới.
- Ta thật hoài nghi hai người các ngươi liên thủ với nhau.
Dạ Côn nói nhỏ.
- Cho dù liên thủ, đoán chừng cũng không phải đối thủ của ngươi.
- Ngươi nói như thế cũng đúng, được, ta rời đi trước.
Mặc Vũ nhẹ gật đầu.
Dạ Côn đứng dậy, chắp tay:
- Ngoại thần cáo lui.
- Ai gia sẽ không tiễn.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, Thái Hoàng Thái Hậu có chút thú vị...
Sau khi Dạ Côn rời đi, Mặc Vũ quay người trở về tẩm điện.
Mà ở trong tẩm cung Hoàng Đế, chỉ sợ Dạ Côn không nghĩ tới, Nguyên Tôn Kiếm Đế cũng không hề rời đi.
Mà ngoại trừ Nguyên Tôn Kiếm Đế ra, còn có Cửu Phá.
Nguyên Tôn Kiếm Đế đứng đấy, Tống Hoa Cơ cùng Cửu Phá ngồi, mặc dù hai người đang ngồi, nhưng vẫn lấy Nguyên Tôn Kiếm Đế làm trung tâm.
- Nguyên Tôn, bại lộ cho Thái Hoàng Thái Hậu biết như thế, không tốt lắm đâu...
Tống Hoa Cơ lo lắng nói ra.
Nguyên Hạo chắp tay cười nói:
- Không có việc gì, ta chính là muốn nói cho Dạ Côn biết, ta ở ngay bên trong...
- Vừa mới nhận được tin tức, Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến Dạ Côn, đoán chừng là nói cho Dạ Côn nghe.
Cửu Phá cung kính nói ra.
- Nữ nhân rất giỏi thay đổi, trước kia còn thề non hẹn biển.
Nói xong, Nguyên Hạo còn phát ra tiếng cười nhẹ.
Tống Hoa Cơ vẫn không nhịn được hỏi:
- Nguyên Tôn, ta nghĩ mãi mà không rõ, ngươi tại sao phải bại lộ thân phận cho Dạ Côn biết, để hắn đoán không phải càng tốt hơn sao?
- Dạ Côn người này... có thể không chọc là tốt nhất, chọc tới... vậy cũng không có cách nào.
Cửu Phá chắp tay nói ra:
- Nguyên Tôn, bại lộ thân phận như vậy, sẽ chọc cho hắn không vui.
- Hắn không quản ta được, Thái Kinh bên kia có ta, động tác Dạ gia sẽ không quá lớn, Cổ U bên này vẫn nên ổn trọng làm việc, không thể giống Ngũ Nhạc bại trận như thế.
Lời này của Nguyên Hạo rõ ràng là nói cho Cửu Phá nghe.
- Thái Hoàng Thái Hậu căn cơ quá sâu, muốn vặn ngã thực sự quá khó khăn, huống hồ lập trường của Dạ Côn lại không ổn định.
Tống Hoa Cơ trầm giọng nói ra.
- Qua buổi tối hôm nay, Dạ Côn sẽ không còn lý do gì để lưu lại Cổ U, cho nên không cần lo lắng.
Cửu Phá thấp giọng nói ra.
Nguyên Hạo lắc đầu:
- Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không để Dạ Côn rời đi, mà Dạ Côn cũng sẽ không đi, hắn nhất định sẽ lưu lại.
- Nếu như Dạ Côn đứng ở bên phía Thái Hoàng Thái Hậu, chúng ta liền khó làm.
Tống Hoa Cơ buồn bực vô cùng.
Kỳ thật từ hiện tại xem xét, tình huống đã vô cùng sáng tỏ.
Tống Hoa Cơ chính là người của Nguyên Hạo, chưởng khống hoàng thất Cổ U, nhưng trên đầu còn có một Thái Hoàng Thái Hậu đè ép.
Ánh mắt Nguyên Hạo dần dần lạnh lùng lên:
- Dạ Côn rất mạnh, nhưng ta cũng có biện pháp đối phó hắn.
- Nguyên Tôn có biện pháp?
Cửu Phá có chút xúc động, nếu như có thể diệt trừ Dạ Côn, vậy liền có thể diệt trừ một cái khối u ác tính.
- Hiện tại còn không chắc, nhưng phải thử một chút mới biết được.
Sau khi Nguyên Hạo nói xong, lại hướng phía Cửu Phá hỏi:
- Ngươi hẳn đã gặp qua Cổ Sâm Thụ rồi phải không.
Cửu Phá nhẹ gật đầu:
- Đã gặp.
- Thực lực thế nào?
Nguyên Hạo hỏi.
- Thực lực rất mạnh, dù sao cũng là Yêu Vương.
- Vậy xem ra hẳn còn rất yếu.
Cửu Phá:......
Nguyên Hạo khẽ cười nói:
- Trước kia Cổ Sâm Thụ là một cường giả, bị phong ấn lâu như vậy, thực lực đã sớm không bằng trước kia.
- Vậy Nguyên Tôn muốn giết Cổ Sâm Thụ sao?
Tống Hoa Cơ nghi hoặc hỏi.
- Dĩ nhiên là không, nếu quả thật muốn giết, ta đã không phong ấn y lại.
Nguyên Hạo nhẹ giọng cười nói, trên mặt tràn ngập nụ cười, không thấy y lộ ra vẻ gì khác.
- Nguyên Tôn, dạ yến tối hôm nay nên xử lý như thế nào?
Tống Hoa Cơ cảm giác Nguyên Tôn Kiếm Đế muốn động thủ ở trên dạ yến, nhưng lại không nhất định.
- Chuyện này không cần các ngươi quan tâm, các ngươi nhận được mệnh lệnh làm như thế nào thì cứ làm như thế nấy, chuyện của ta các ngươi cứ giả bộ không biết là được.
- Vâng!
- Vâng!
Trong lúc hai người cúi đầu chắp tay, Nguyên Tôn Kiếm Đế đã không thấy.
Cửu Phá hướng phía Tống Hoa Cơ chắp tay:
- Hoàng Thượng, ta rời đi trước.
- Ừm, đi đi.
Xem ra mỗi địa vực, đều có mấy người như thế, mà Nguyên Tôn Kiếm Đế giống như đầu lĩnh, ra lệnh cho bọn họ.
Lúc này Dạ Côn đi ở trong hẻm nhỏ, suy nghĩ lời Thái Hoàng Thái Hậu nói, đến cùng nên liên thủ với ai, từ tình huống hiện tại xem ra, liên thủ với Thái Hoàng Thái Hậu hẳn tốt hơn, dù sao vị Hoàng Đế kia thoạt nhìn rất gian trá.
Mà Thái Hoàng Thái Hậu nguyện ý nói những chuyện này với mình, xem ra nàng cũng đã chứng minh thành ý.
Dứt khoát cược một lần, trợ giúp Thái Hoàng Thái Hậu, diệt Nguyên Tôn Kiếm Đế mới là chuyện trọng yếu nhất.
Nghĩ thông suốt chuyện này, toàn thân Dạ Côn liền dễ chịu, loại cảm giác này thật tốt, chỉ cần đợi đến dạ yến tối nay.
Nguyên Tôn Kiếm Đế, không biết dạ yến tối hôm nay, ngươi có xuất hiện không?