Luận về độ náo nhiệt Hoàng Đô không thua gì Thái Kinh, Dạ Côn ở trên đường coi mấy gánh xiếc biểu diễn, còn vào trà lâu nghe tiểu khúc.
Nhìn nụ cười những người Cổ U kia, có lẽ sau này bọn họ sẽ không cười được nữa, dù sao đại quân Thái Kinh đã chuẩn bị sẵn sàng, đệ đệ đã chuẩn bị mang theo đại quân giết tới Hoàng Đô tới.
Theo màn đêm buông xuống, Dạ Côn lần nữa đi vào hoàng cung, không biết Thái Hoàng Thái Hậu dùng cách gì lưu mình lại.
Diệt trừ Hoàng Đế, nói thì dễ làm mới khó...
Thật hy vọng lần này gia gia cũng phái sát thủ tới, giống như lần kia, trực tiếp đâm chết Tống Hoa Cơ cho rồi.
- Sứ thần.
Dạ Côn đang yên lặng đi một mình, đột nhiên nghe thấy có người gọi.
Âm thanh này cũng không phải Bành Phi Phi, mà là quân sư Cửu Phá.
- Quân sư đại nhân.
Dạ Côn cười chắp tay.
Cửu Phá chắp tay, tên đầu trọc Dạ Côn này không đơn giản a, không hổ là nhi tử của Diêm Vương.
- Sứ thần.
Cửu Phá ủi ủi, tựa như hai người quen đang nói chuyện với nhau.
- Hôm nay ở trên đại điện, không có gây phiền phức cho quân sư chứ.
Dạ Côn cười nói.
- Dĩ nhiên là không, Hoàng Thượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu vẫn rất tín nhiệm ta.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, hai người bước lên bậc thang.
Mà Cửu Phá nhỏ giọng nói ra:
- Sứ thần, tối nay tham gia dạ yến có đệ nhất cao thủ Cổ U chúng ta, Thư Đồ!
- Đệ nhất cao thủ Thư Đồ? Quân sư nói cho ta biết chuyện này làm gì?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Chỉ là muốn nhắc sứ thần cẩn thận một chút, Thư Đồ là người Thái Hoàng Thái Hậu bên kia, thực lực sâu không thấy đáy.
- Tạ quân sư nhắc nhở.
Dạ Côn nghĩ thầm, tên quân sư này nhất định là người của Hoàng Đế, Hoàng Đế đây lộ ra hảo ý đối với mình.
Cửu Phá chắp tay, bộ pháp nhanh hơn một chút, đã đi vào bên trong đại điện.
Dù sao hiện tại cùng Dạ Côn đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, vẫn không thích hợp cho lắm, dù sao Dạ Côn thủy chung là ngoại thần, phạm tội cấu kết phản quốc, sẽ bị bêu đầu.
Đi vào trong đại điện, bên trong hiển lộ rõ ràng khí phách xa hoa, thật là đang khoe khoang tài lực Cổ U bọn họ.
Làm làm sứ thần, vị trí được an bài ở giữa, loại an bài này cũng không có vấn đề gì, xem như đúng quy đúng củ.
Sau khi ngồi xuống, Dạ Côn rót một chén trà nhỏ uống một ngụm, trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Rất nhanh liền trông thấy Bành Phi Phi tới, vừa đến không nói hai lời liền bắt đầu chào hỏi, Dạ Côn cảm giác Bành Phi Phi thật biết giả vờ, đều biết ngươi là người của Thái Hoàng Thái Hậu.
Sau đó Dạ Côn lại nhìn quốc sư Cổ Lương, lão già này lại là người của Hoàng Đế, thật đúng là không nhìn ra.
Lại dám đỗi Côn ca, không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Người dần dần đến đông đủ.
Mà Dạ Côn cũng trông thấy đệ nhất cao thủ Cổ U trong miệng quân sư, Thư Đồ!
Cũng không phải một người thư sinh, mà là một tên kiếm khách bình thường, người khác đều cầm lấy kiếm, mà y lại cõng kiếm, thậm chí còn mang theo một cái mũ rộng vành, không thấy rõ bộ dáng, ăn mặc có chút đơn sơ, hoàn toàn không hợp với những người khác.
Đây chính là đệ nhất cao thủ Cổ U sao? Không phải là Nguyên Tôn Kiếm Đế giả trang đấy chứ...
Hiện tại Côn ca gặp chuyện gì đều có thể ngờ vực vô căn cứ một thoáng.
- Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng giá lâm...
Tào công công hô to, bên cạnh đi ra hai đạo nhân ảnh.
Bất quá khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là, Thái Hoàng Thái Hậu thế mà ngồi tại chủ vị, mà Hoàng Đế Tống Hoa Cơ lại ngồi ở bên cạnh, mặc dù đều là trên bậc thang, nhưng Dạ Côn cũng cảm giác là lạ.
Dù sao từ nhỏ nhận Thái Kinh hun đúc, cho nên mới có cảm giác như vậy đi.
Tại Cổ U, mở tiệc chiêu đãi, trưởng bối ngồi chủ vị, vãn bối đều ngồi thứ vị.
Lần này xem như Hoàng Đế mở tiệc chiêu đãi, chẳng qua là quân thần cùng ăn cơm một chút mà thôi, cũng không phải đại sự gì.
Tối nay Thái Hoàng Thái Hậu dùng chân thân gặp người, một vài hạ thần đều nhìn không chớp mắt.
- Các vị, hôm nay là ngày tốt lành, Cổ U cùng Thái Kinh đã đạt thành ngưng chiến, Hoàng Đế mở tiệc chiêu đãi, các vị không nên câu thúc, xem như ở nhà.
Mặc Vũ cầm chén rượu lên nhẹ cười nói.
Đây cũng chỉ là lời khách khí mà thôi, ngươi thật coi đây là nhà mình, đó chính là mưu phản!
Mọi người cầm chén rượu lên đứng dậy, cùng uống một chén.
Tống Hoa Cơ đặt chén rượu xuống, khẽ cười nói:
- Lần này sau khi sứ thần trở về, nhất định phải thay bản hoàng vấn an Thánh Nhân.
Dạ Côn chắp tay cười nói:
- Hoàng Thượng yên tâm, ngoại thần sẽ chuyển cáo Thánh Nhân.
Nói là nói như vậy, trong lòng lại đang nghĩ, xem ra Hoàng Đế là muốn đuổi mình đi.
Phải xem Thái Hoàng Thái Hậu lưu mình lại như thế nào.
- Hoàng Thượng nói không sai, sứ thần... ngươi củng phải thay ai gia biểu đạt thiện ý.
Thái Hoàng Thái Hậu hướng phía Dạ Côn cười nói.
Dạ Côn trên mặt cười cười, nhưng trong lòng lại nghi ngờ, không phải đã nói liên thủ rồi sao, thế mà nói không giữ lời.
- Tâm ý của Hoàng Thượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu, ngoại thần sẽ truyền đạt lại.
Dạ Côn "hung hăng" cười nói.
Lúc này, Cổ Lương đột nhiên đứng lên.
Dạ Côn cảm thấy tên Cổ Lương này tuyệt đối là muốn kiếm chuyện, hơn nữa còn nhằm vào mình.
- Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng, hôm nay dạ yến phi thường náo nhiệt, mà Cổ U đệ nhất cao thủ Thư Đồ cũng tại, nghe nói sứ thần là người trẻ tuổi ưu tú nhất Thái Kinh, không ngại tỷ thí một chút chứ.
Cổ Lương khẽ cười nói, tựa hồ không có ác ý.
Nhưng Dạ Côn thật muốn một cước đá bay tên già kia, thế mà muốn Côn ca luận võ với đệ nhất cao thủ Cổ U.
Được... đến lúc đó lão tử phát ra khí tức, biến hoàng cung các ngươi thành dất bằng, các ngươi sẽ biết đề nghị này sai lầm đến cỡ nào.
Thái Hoàng Thái Hậu mang theo ý cười nói ra:
- Đúng là ý kiến hay, thế nhưng hai vị tu vi cao thâm, sợ là vừa ra tay, hoàng cung sẽ không còn.
- Thái Hoàng Thái Hậu, tỷ thí kỹ xảo là được rồi.
Tống Hoa Cơ một bên khẽ cười nói.
Dạ Côn muốn chửi mẹ, các ngươi đúng là mẹ con, một xướng một họa, biết đánh không lại, liền không cho phép dùng đạo lực, thế mà tỷ thí kỹ xảo.
Đúng là không biết xấu hổ mà!
Cổ Lương hướng phía Dạ Côn cười nói:
- Không biết ý sứ thần như thế nào? Kỳ thật không so cũng có thể hiểu được, dù sao thua, mặt mũi Thái Kinh cũng không dễ nhìn.
- So, làm sao không so được, quốc sư nói như thế, giống như ta rất sợ vậy.
Dạ Côn đứng dậy khẽ cười nói, chẳng qua là loại nụ cười này, còn mang theo một cỗ tử vong uy hϊế͙p͙.
Ngươi cho rằng Côn ca thúc thủ vô sách sao? Vô luận kiếm pháp hay là quyền pháp các loại võ kỹ, Côn ca đều có thể bồi các ngươi chơi thật vui.
Chẳng qua là lâu rồi không dùng thôi, từ sau khi vô địch, Dạ Côn liền lĩnh ngộ chân lý, trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả võ kỹ đều chỉ là loè loẹt mà thôi, không có một chút tác dụng.
Rõ ràng một kiếm có thể đoạt mạng, ngươi cần phải loè loẹt ném lên hai kiếm.
- Hai vị, điểm đến là dừng, nếu như các ngươi bị thương, bản hoàng sẽ rất đau lòng.
Tống Hoa Cơ lần nữa cười nói.
Lúc này Thư Đồ đứng dậy, đi tới vị trí trung ương.
Kỳ thật Dạ Côn đáp ứng tỷ thí, cũng là muốn nhìn một chút, Thư Đồ có phải Nguyên Tôn Kiếm Đế hay không.
Dạ Côn đứng cách Thư Đồ ba trượng, âm thầm đánh giá.