- Vũ Đồng, tên rất hay.
Tống Hoa Cơ nhìn Thanh Vũ Đồng nghiêng thân, ánh mắt mang theo vẻ vui sướng, hôm qua vừa đưa tiễn cầm nữ, hôm nay liền đến một Thanh Vũ Đồng, hơn nữa còn tốt hơn gấp vạn lần, đây chính là hoàng mệnh đi.
Mà Dạ Côn nhìn Thanh Vũ Đồng đứng đó, trong lòng cũng đang nói thầm, nữ nhân này tựa hồ muốn tiếp cận Tống Hoa Cơ.
Đến cùng có phải Quan Thanh đưa tới hay không.
- Hoàng Thượng thoạt nhìn rất hài lòng.
Thái Hoàng Thái Hậu bỗng nhiên khẽ cười nói, nữ tử này rất là quái dị.
Tống Hoa Cơ cũng không che giấu lòng yêu thích:
- Quả thật như thế, loại tài nghệ chi nữ này, luôn được bản hoàng ưu ái, không biết hôm nay là ai an bài? Có thưởng!
Cổ Lương chắp tay nói ra:
- Ngô Hoàng, là lễ bộ an bài dạ yến.
- Có trọng thưởng.
Tống Hoa Cơ thoải mái nói ra.
Lễ bộ thượng thư đứng dậy chắp tay nói ra:
- Tạ Hoàng Thượng.
- Vũ Đồng, sau này ngươi liền ở lại trong cung đi.
Tống Hoa Cơ nói thẳng, mọi người cảm giác tương lai cô gái này sẽ thăng chức rất nhanh.
Dù sao cầm nữ trước kia chưa từng có đãi ngộ như thế, lần này Hoàng Đế thế mà trực tiếp lưu lại, rõ ràng trong lòng yêu thích đến cỡ nào.
Nói không chừng sau này còn có thể trở thành phi tử, Hoàng Hậu cũng có khả năng, đều phải xem nữ tử này như thế nào.
- Tạ Ngô Hoàng.
Thanh Vũ Đồng hơi hơi nghiêng thân, không kiêu ngạo không tự ti, Tống Hoa Cơ nhìn ở trong mắt, cũng cảm thấy cô gái này có tính cách.
Dạ Côn cảm thấy đáng tiếc, một nữ tử tốt như thế, thế mà bị Hoàng Thượng công nhiên chiếm lấy, làm Hoàng Đế thật thoải mái.
Muốn nữ nhân chỉ cần nói một câu, liền phải ngoan ngoãn vào cung, cơ hội phản kháng cũng không cho.
Bất quá các nam nhân ở đây cũng có chút hâm mộ, tối nay Hoàng Thượng hẳn sẽ có xuân tiêu một khắc, nữ tử này quả thật cao minh.
Theo nhóm vũ cơ rút lui, tâm tình Tống Hoa Cơ rất tốt, cầm chén rượu lên hướng phía chúng thần:
- Uống.
- Tạ Hoàng Thượng.
Dạ yến kết thúc trong tiếng cười của Hoàng Đế, thời điểm đi ra thậm chí còn có mấy phần men say, bộ dáng gấp gáp, sợ là ngựa không dừng vó đi hưởng thụ nữ tử ôn nhu rồi.
Dạ Côn rời khỏi đại điện, chống cái lưng mỏi, buổi tối hôm nay nghe một khúc như thế, cũng không có thua thiệt.
Có cơ hội, nhất định phải nói chuyện với vị Thanh Vũ Đồng kia một thoáng, trao đổi tâm đắc.
Đáng tiếc tối sau tối nay, sợ là sẽ biến thành nữ nhân của Hoàng Đế.
Được rồi, vẫn nên hỏi Quan Thanh trước đã, có phải là y làm hay không.
Trở lại chỗ ở, Dạ Côn lẳng lặng chờ Quan Thanh đến đây, đại khái sau một canh giờ, Quan Thanh rốt cuộc tới.
- Lão Quan à, buổi tối hôm nay, trong đại điện xuất hiện một nữ nhân, có phải là người của ngươi hay không? Thay thế cầm nữ?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không phải, sao ngươi lại nghĩ như vậy, nếu như hiện tại tìm người thay thế cầm nữ, Hoàng Đế sao có thể tin tưởng.
Quan Thanh nghe xong trực tiếp phủ nhận.
Dạ Côn thầm gật đầu, làm thế cũng quá trắn trợn rồi.
- Thật không phải ngươi an bài?
- Thật không phải ta, nếu như là ta an bài, ta cũng sẽ dẫn đến cho ngươi nhìn một chút.
- Thế mà không phải, đáng tiếc.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng.
- Bất quá ta cảm thấy, hôm nay nữ tử xuất hiện trong điện, hẳn là người khác phái đến tiếp cần Hoàng Đế.
- Như thế nào?
Quan Thanh ngồi ở bên cạnh, thấp giọng nói ra:
- Cổ U Hoàng Đế rất thích nghe hát, đó là chuyện tất cả mọi người đều biết, vị nữ tử này đi lên liền khảy một bản, mục đích rõ ràng chính là Hoàng Đế, muốn lấy lòng Hoàng Đế.
- Vậy nàng không thể một mình một ngựa được, sau lưng hẳn có người, hiện tại ngoại trừ Thái Kinh muốn động Hoàng Đế, Thái Hoàng Thái Hậu, còn ai vào đây nữa chứ? Hôm nay xem dáng vẻ của Thái Hoàng Thái Hậu, hình như cũng không phải người của nàng.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Ta cũng không biết, lại nói Hoàng Đế cũng không ngốc, khẳng định sẽ đề phòng.
- Ài.
- Dạ Côn, tiếp theo ngươi định làm như thế nào? Muốn trong thời gian ngắn giết chết Hoàng Đế, rất khó.
- Quả thật rất khó, nhưng Hoàng Đế có chết hay không ta mặc kệ, Nguyên Tôn Kiếm Đế nhất định phải chết.
- Ta cảm thấy tên Thư Đồ kia hẳn có quan hệ với Nguyên Tôn Kiếm Đế, dùng mặt mũi hoàng thất Cổ U, tựa hồ còn không mời nổi nhân vật như Thư Đồ.
Quan Thanh nói thế Dạ Côn cũng rất tán đồng, cường giả như vậy, làm sao có thể nghe theo Hoàng Đế, người ta đường đường là cao thủ cấp bậc Kiếm Tôn cơ mà.
- Đúng rồi, sau khi Thư Đồ rời khỏi, y đi nơi nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không thấy.
- Ngươi theo dõi?
- Đúng vậy, khi biết Thư Đồ xuất hiện, ta liền cảnh giác, lúc Thư Đồ ra hoàng cung, ta liền một đường đi theo.
Dạ Côn âm u nói ra:
- Có lẽ gươi đã bị phát hiện, thực lực Thư Đồ đã đột phá Kiếm Đế, ngươi theo dõi y hẳn có cảnh giác.
- Đúng vậy, bất quá Dạ thiếu gia, ngươi là thế nào chọc một tên Kiếm Tôn tức hộc máu? Ta rất tò mò.
Quan Thanh mang theo ý cười nhịn không được trêu đùa.
- Kỳ thật ta cũng không biết sao y lại thổ huyết, chúng ta tỷ thí không thể dùng đạo lực, sau đó ta liền chặn một kiếm của y, nói thật, một kiếm kia ta là nhờ vận khí, kiếm ý của y quả thật rất cao, thế nhưng sau khi bị ta ngăn trở, hắn giống như nhận phải đả kích, sau đó ta liền an ủi một câu, thế là càng phun lợi hại hơn.
Quan Thanh nghe xong nhịn không được khẽ nở nụ cười:
- Ta tại Cổ U cũng được một khoảng thời gian, Thư Đồ tại Cổ U là đệ nhất cao thủ, dưới tình huống không dùng đạo lực, người ta danh xưng vô địch, hôm nay ngươi ngăn cản một kiếm của y, không phải chính là đánh mặt của y à, ngươi còn an ủi, không bị tức chết đã là tốt lắm rồi.
- Đậu xanh... nguyên lai là như thế, khó trách nhìn y giống như bị đả kích rất lớn, đúng là nghiệp chướng.
Dạ Côn bất đắc dĩ, nếu như hôm nay ngươi không xuất hiện, ngươi vẫn là vô địch.
Trong lúc hai người đang hoan đàm, trong tai liền vang lên tiếng chuông to lớn.
Chuyện này khiến Dạ Côn cùng Quan Thanh sửng sốt, hai người liếc nhau:
- Xảy ra chuyện gì?
Quan Thanh nhíu chặt lông mày:
- Sợ là trong cung xảy ra chuyện, ta đi trước, ngươi đi hỏi những người bên ngoài kia đi.
- Được.
Quan Thanh lập tức rời đi, Dạ Côn cũng giả bộ như bị đánh thức:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Mặc dù Dạ Côn hỏi thế, thế nhưng những người kia đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Uy? Các ngươi đều choáng váng rồi sao?
Dạ Côn nhịn không được hỏi.
Người canh ở cửa ra vào cuối cùng tỉnh táo lại, nhìn Dạ Côn một chút, lập tức trầm giọng nói ra:
- Đây là Tang Long Chung.
Dạ Côn nghe xong khóe miệng giật một cái!
Tang Long Chung!!!
Khó trách quen thuộc như vậy, lúc Trưởng Tôn Ngự chết, cũng gõ chuông như thế.
Tống Hoa Cơ chết rồi?
Dạ Côn đột nhiên ý thức được chuyện này!
Cổ U Hoàng Đế chết rồi
Chết cũng quá đột ngột đi, lúc này mới xuất cung không bao lâu, Hoàng Đế liền chết? Sợ là ngươi ở trong hoàng cung nguyền rủa Côn ca, sau đó uống nước bị sặc chết đi.
- Sứ thần vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.
- Như vậy sao được, ta vào trong cung nhìn một chút có sao đâu.
Dạ Côn cấp bách nói ra, rất muốn biết Tống Hoa Cơ chết như thế nào.
- Sứ thần, ngươi là ngoại thần, xin hãy tự trọng.