TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 662: Côn Ca Lại Biến Thàn Hung Thủ

Mặc dù Dạ Côn rất muốn đi xem tình huống, nhưng lấy thân phận của hắn hiện tại quả thật có hơi khó.
Đóng cửa lại, Dạ Côn cũng chỉ có thể chờ Quan Thanh mang tin tức trở về.
Cổ U Hoàng Đế thế mà chết!
Sao mỗi lần mình làm sứ thần, Hoàng Đế chỗ đó liền chết.




Lần trước là Ngũ Nhạc Quân Chủ, lần này lại là Hoàng Đế Cổ U, lần sau sẽ là ai đây?
Vấn đề là Tống Hoa Cơ chết như thế nào, Dạ Côn đột nhiên có một loại cảm giác xấu, mình phải cõng nồi.
- Sứ thần, sứ thần...
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng hô của Bành Phi Phi.


Ánh mắt Dạ Côn sáng lên, xem ra Bành Phi Phi muốn mang mình vào cung.
- Bành tướng quân.
Dạ Côn mở cửa hô.
- Sứ thần, Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến.
Bành Phi Phi thay đổi khuôn mặt tươi cười ngày xưa, nghiêm túc nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Được.


Hai người rời khỏi biệt viện, ngồi lên xe ngựa.
- Bành tướng quân, Hoàng Thượng chết rồi?
Dạ Côn vẫn có chút không tin, quá đột nhiên.
Bành Phi Phi nhẹ gật đầu:
- Hoàng Thượng thật đã chết rồi.
Được Bành Phi Phi chứng thực, Dạ Côn xem như khẳng định.


- Bành tướng quân, hoàng thượng chết như thế nào?
- Nguyên nhân cái chết của Hoàng Thượng không thể ngoại truyền.
- A.
Dạ Côn có thể đoán được, nguyên nhân cái chết của Hoàng Thượng hẳn rất thần bí, bằng không thì Bành Phi Phi đã nói thẳng.


Dạ Côn đột nhiên nhớ tới Thanh Vũ Đồng, nhịn không được hỏi:
- Bành tướng quân, sẽ không có liên quan đến nữ tử xuất hiện ngày hôm nay chứ?
- Nữ tử kia đã bị bắt lại.
Dạ Côn nghe xong không có hỏi nhiều, nói như vậy, nữ tử kia hẳn là hung thủ, ám sát Hoàng Đế.


Đã nói rồi mà, nữ nhân kia thoạt nhìn không giống người thành thật, không ngờ là tới hành thích Hoàng Đế, lá gan này quá lớn.
- Nàng nói nàng là người Thái Kinh.
Bành Phi Phi lại bổ sung một câu.
Dạ Côn nghe xong trong lòng cảm giác nặng nề:
- Bành tướng quân, đây tuyệt đối là châm ngòi.


- Sứ thần, bất kể có phải là châm ngòi hay không, vẫn nên gặp Thái Hoàng Thái Hậu rồi nói sau.
Dạ Côn vuốt vuốt cái trán, xem ra nữ nhân kia rất có thể là Nguyên Tôn Kiếm Đế phái tới, mục đích chính là muốn giội nước bẩn lên trên người mình.


Đám khốn kiếp các ngươi, chỉ dám giở trò, có bản lĩnh nhảy ra so nắm đấm với Côn ca!
Lúc này hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, tựa hồ bị một cỗ khói mù bao phủ, khiến cho người ta lòng đầy trĩu nặng.


Dạ Côn rất nhanh đã đi vào trong tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, trong điện cũng chỉ có một mình Thái Hoàng Thái Hậu.
- Ngoại thần gặp qua Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn chắp tay nói ra.
- Quá nóng lòng, thế mà dùng loại biện pháp này.
Mặc Vũ từ tốn nói.


Dạ Côn giật mình, không nghĩ tới ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu đều cho rằng mình làm.
- Thái Hoàng Thái Hậu, chuyện này không phải ta làm.
Dạ Côn đính chính một thoáng, đây đều là gian kế của kẻ địch, kẻ địch hèn mọn.
Mặc Vũ vuốt vuốt cái trán:


- Hoàng Đế chết vào lúc này, ai gia và ngươi có hiềm nghi lớn nhất, nhất là ai gia, mà ngươi ám sát qua Ngũ Nhạc Quân Chủ, cộng thêm qua lại tương đối gần với ai gia, đương nhiên cũng là đối tượng hoài nghi.


- Cho nên, Thái Hoàng Thái Hậu ngươi suy nghĩ kỹ một chút, kẻ địch đây có phải là một đá ném hai chim hay không? Khiến cho chúng ta rất bị động.
Mặc Vũ nghe xong trầm mặc.
- Bất quá Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng đến cùng chết như thế nào? Chẳng lẽ thật bị nữ tử kia giết?
Dạ Côn tò mò hỏi.


Mặc Vũ cũng không có giấu diếm, từ tốn nói:
- Tối nay Hoàng Thượng chuẩn bị sủng hạnh nữ tử kia, nhưng cuối cùng dương khí bạo liệt, dẫn đến bỏ mình.
Phốc!
Dương khí bạo liệt mà chết.
Nữ nhân kia mê người như vậy sao? Thế mà bạo liệt...


Khó trách Bành Phi Phi không nói, nếu như nói ra ngoài, Cổ U liền biến thành trò cười, Hoàng Đế thế mà chết như vậy.
- Thái Hoàng Thái Hậu, nếu nguyên nhân cái chết là như vậy, hẳn cũng không tính là nữ nhân kia mưu sát đi.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra, xét đến cùng đây là do bản thân Hoàng Đế.


- Bất kể như thế nào, đều là nữ tử này đưa tới tai họa, lễ bộ thượng thư mới vừa được Hoàng Đế khen thưởng, hiện tại đã vào nhà lao.
- Thái Hoàng Thái Hậu, chuyện này ngươi chỉ cần nói một câu là được, hiện tại không ai dám làm gì ngươi.


- Phàm làm việc đều cần phải dựa vào chữ lý, trước kia ta muốn giết Hoàng Đế, đều có lý do chính đáng, thế nhưng lần này, không có bất cứ lý do nào.
Trong lúc hai người đang trao đổi thời điểm, Bành Phi Phi ở ngoài phòng cung kính hô:
- Thái Hoàng Thái Hậu, có việc gấp cẩn bẩm báo!


- Vào đi.
Mặc Vũ nhẹ giọng hô.
Bành Phi Phi nhanh chân tiến vào, lập tức chắp tay nói ra:
- Thái Hoàng Thái Hậu, Thanh Vũ Đồng cô nương đã khai toàn bộ.
Mặc Vũ cùng Dạ Côn đều sửng sốt một chút.
Mặc Vũ tò mò hỏi:
- Nàng khai thế nào?


Bành Phi Phi nhìn thoáng qua Dạ Côn, Dạ Côn lập tức đọc hiểu, không phải chứ... thật tới?
- Thanh Vũ Đồng kia nói, là sứ thần sai nàng đi dụ hoặc Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng chết ngoài ý muốn, như vậy sẽ không ai hoài nghi.
- Đánh rắm!


Dạ Côn đều phát hỏa, nào có thể oan uổng người như thế, quá không biết xấu hổ.
- Cấm quân chẳng mấy chốc sẽ đến, sứ thần rời đi trước thì tốt hơn.
Bành Phi Phi nhìn chằm chằm Dạ Côn nghiêm túc nói.
Thái Hoàng Thái Hậu yên lặng nhẹ gật đầu:


- Đúng vậy, sứ thần nên rời đi trước thì tốt hơn.
- Ta không đi! Ta muốn nghe xem, nữ nhân kia vì sao lại vu oan ta như thế!
Một khi Dạ Côn nổi nóng lên, không ai có thể ngăn cản.
Lời này vừa mới nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, xem ra cấm quân trong cung đến rồi.


- Tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu.
Dẫn đầu chính là Cổ Lương.
- Đứng lên đi.
Cổ Lương nhìn Dạ Côn, lạnh giọng nói ra:
- Sứ thần, mời theo chúng ta một chuyến.
Dạ Côn không nói gì, trực tiếp quay người.
Cổ Lương cũng nghi hoặc, Dạ Côn lợi hại như thế, sao lại phối hợp như vậy.


Hướng phía Thái Hoàng Thái Hậu chắp tay, Cổ Lương nhanh chóng rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Bành Phi Phi cung kính nói ra:
- Thái Hoàng Thái Hậu, hình như cũng không phải Dạ Côn hạ thủ.
- Ai gia đương nhiên biết không phải Dạ Côn, nếu thật là Dạ Côn, cũng sẽ không dùng loại mưu kế này, quá trắng trợn.


Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên không tin là Dạ Côn ra tay, Dạ Côn cũng không phải người qua loa như vậy.
- Nhưng nữ tử kia nói là Dạ Côn ra lệnh cho nàng, cái tội danh này Dạ Côn xem như ngồi vững.
Bành Phi Phi nhẹ nói ra.


- Quả thật không rửa sách được, dù gì hắn cũng sẽ chạy, tối đa chỉ là thanh danh kém một chút, trước kia hắn đều ám sát qua Quân Chủ, hiện tại ám sát Hoàng Đế, cũng không có gì hiếm lạ.
Bành Phi Phi nghe xong cười khẽ một tiếng, chắp tay nói ra:
- Thái Hoàng Thái Hậu nói rất đúng.


Lúc này Dạ Côn bị cấm quân dẫn đi, vây vào giữa, cũng không có xiềng xích gì.
Cổ Lương cũng là người thông minh, cho dù đeo xiềng xích cho Dạ Côn, người ta cũng có bản lĩnh chạy mất.
- Quốc sư, nữ nhân kia ở đâu?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Đang thẩm vấn.
- Dẫn ta đi gặp gặp nàng.


Dạ Côn bình tĩnh nói ra, phảng phất giống như đang ra lệnh cho Cổ Lương.
- Một chủ mưu, một đồng lõa, các ngươi đương nhiên có thể gặp mặt.
Cổ Lương trầm giọng nói ra.


Đọc truyện chữ Full