Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh cảm giác, đứa nhỏ Côn Côn này thật có thể nói.
Bất quá như thế cũng tốt, miễn cho hai thông gia biến thành đối thủ một mất một còn, nếu quả thật đánh lên, hậu quả khó mà lường được.
Hơn nữa trong lòng Ly Nhi cùng Mộ Nhi cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Liên Hàn mang theo nghi hoặc hỏi:
- Thật như thế?
- Mẹ vợ, con còn có thể lừa ngài sao, nếu như lừa ngài, đời này con sẽ không có tóc.
Côn ca thề tương đối độc.
Bất quá nói thật, Côn ca đã từ bỏ trị liệu, căn bản không có ý định khiến tóc mọc lại, nhìn đám địch nhân trước khi chết nguyền của Côn ca đi, xem ra đời này mình đừng hòng mọc tóc.
Thấy con rể thế mà lấy tóc ra thề, Liên Hàn tựa hồ có hơi tin, dù sao tóc quả thật rất quan trọng.
- Đã như vậy, vậy liền nói Mộ Nhi mau chóng trở về.
Liên Hàn nhẹ nói ra.
Sớm trở về... Dạ Côn cảm thấy chỉ sợ không làm được.
Cũng không biết bị bắt đến nơi nào.
- Ừm, con sẽ đi nói.
Liên Hàn nhẹ gật đầu đứng dậy:
- Mộ Nhi trở về, liền bảo Mộ Nhi tới tìm ta.
- Hiện tại liền đi sao? Ở lại Thái Kinh chơi mấy ngày, để con rể khoản đãi ngài một hồi.
Dạ Côn nhếch miệng cười nói, mẹ vợ bên này không hố người, mẹ vợ bên kia lại rất thích hố người.
- Không được, ngươi biết đấy.
Liên Hàn nhẹ nói ra, nếu không phải Mộ Nhi đột nhiên không thấy, nàng sẽ không đi ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Vậy con rể tiễn ngài.
- Không cần.
Dạ Côn cũng không có cách, vị mẹ vợ này cũng phi thường có cá tính.
- Thông gia, ngày khác sẽ đến thăm.
Đông Môn Mộng nhẹ nhàng nói ra, vội vội vàng vàng trở về như thế, không kịp ăn bữa cơm.
Liên Hàn nhìn phụ mẫu Dạ Côn một chút, bỗng nhiên hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Cũng may lớn lên không giống cha ngươi.
Minh ca nghe xong trực tiếp ngây ngốc.
Minh ca trêu ai ghẹo ai chứ, thế mà bị thông gia nói như thế, thật thê thảm.
Sau khi Liên Hàn nói xong liền nhảy lên, tan biến ở trong hư không, căn bản không cho Minh ca cơ hội phản bác.
Tốt xấu gì Minh ca cũng có danh xưng Diêm Vương, làm sao lại thảm như vậy.
Đông Môn Mộng vỗ vỗ bả vai Dạ Minh:
- Đừng quá thương tâm, cũng chỉ có ta mới coi trọng ngươi.
Dạ Minh kém chút thổ huyết, các ngươi... đám nữ nhân không có mắt thẩm mỹ này.
Dạ Côn sờ lên đầu trọc, cảm giác đầu trọc vẫn rất đẹp trai, chủ yếu là gội rất thuận tiện.
Mỗi lần thấy đệ đệ gội đầu, đều phải hong khô...
Cha tuyệt hơn, từ trước tới giờ không gội đầu.
Chính là khoa trương như vậy, không thối, tuyệt đối sẽ không đi gội, mỗi lần đều bị mẫu thân mắng đi gội đầu.
- Cha, mẫu thân, con muốn đi giúp đệ đệ.
Dạ Côn bỗng nhiên nói ra.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đồng thời sửng sốt một chút.
Dạ Minh nhẹ nói ra:
- Kỳ thật ta cũng muốn đi, thế nhưng gia gia con nói không sai, lần này đến cho một mình Tần Tần giải quyết, là rồng hay là giun, lần này liền có thể thấy rõ ràng.
- Côn Côn, việc cấp bách hiện tại chính là tim Mộ Nhi, nếu như thông gia biết Mộ Nhi bị bắt cóc, hậu quả khó mà lường được.
Dạ Côn cảm thấy mẫu thân nói không sai:
- Thế nhưng mẫu thân, Huyền Nguyệt đại lục lớn như vậy, con phải đi đâu tìm.
- Động não.
Dạ Minh hai tay vòng ngực, một bộ dáng vẻ cao thâm mạt trắc.
Đông Môn Mộng rất muốn hồi lại một câu, ngươi cũng có não để động sao
Bất quá nhi tử tại, Đông Môn Mộng cũng không nói, sợ đả kích đến Minh ca.
Dạ Côn cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, thật nhiều chuyện... có bản lĩnh toàn bộ ra đây, một mình Côn ca đánh tất cả các ngươi, để cho các ngươi mở mang kiến thức công phu quyền cước của Côn ca một chút.
Thời gian trôi qua, chiến sự Thái Kinh cùng Cổ U càng ngày càng càng khẩn trương.
Tại biên cảnh Ngũ Nhạc, Dạ Tần đứng ở trên tường thành, con mắt chăm chú nhìn đại quân phía trước.
Đại quân Cổ U trước mặt danh xưng một ngàn vạn.
Mà phía bên mình, năm trăm vạn.
Nhân số ở thế yếu, nhưng dù sao cũng là một phương phòng thủ, vẫn có chút ưu thế.
Trong tay Dạ Tần cầm tình báo Quan Thanh gửi tới.
Lúc này Cổ U không chỉ có đại quân trước mắt, hình như còn có mặt khác, về phần là gì thì Quan Thanh vẫn đang tra.
- Thống soái, Thịnh Kinh gửi thư.
Phong Điền chạy tới, đứng ở bên cạnh Dạ Tần cung kính hô.
Ở bên ngoài, đều dựa theo quy củ tới xử lý, khi ở riêng cũng không cần nghiêm túc như vậy.
Dạ Tần cầm lấy thư trong tay Phong Điền, là thê tử gửi thư.
Mở ra, bảo mình chú ý an toàn, dù như thế nào cũng phải trở về.
Dạ Tần nhìn thấy trong lòng ấm áp.
- Nguyên Chẩn đâu?
Dạ Tần nhẹ giọng hỏi.
- Nguyên Chẩn ở một bên khác.
- Đều cẩn thận một chút.
Dạ Tần nhìn Phong Điền, chiến đấu như vậy, không có khả năng phân tâm đi trông coi các ngươi.
Phong Điền cũng hiểu, chiến dịch lần này, là thời điểm lập công!
- Hiểu rõ.
- Đi."
- Vâng!
Nhìn bóng lưng Phong Điền chạy đi, Dạ Tần hít một hơi thật sâu, trước mắt một mảnh đen nghịt, một cỗ khí tức nghiêm nghị lập tức ập tới.
Trước kia Dạ Tần mang binh chẳng qua là chiến dịch nhỏ, nhưng chiến dịch khổng lồ như vậy thì chưa từng gặp qua.
Trong lòng Dạ Tần thấp thỏm, cũng có một cỗ hưng phấn không hiểu, cơn hưng phấn này giống như là đang thúc giục mình, tiến công về phía kẻ địch, giết sạch toàn bộ địch nhân, để máu tươi của địch nhân rắc lên trên khuôn mặt của mình, cảm thụ cỗ sức lực còn lại.
Dạ Tần nhìn tướng sĩ xung quanh một chút.
Bọn họ đều là tân binh, không thiện chiến giống như Dạ gia quân, mặc dù trải qua một năm huấn luyện, nhưng lúc này nhìn thấy kẻ địch, ánh mắt kia cũng lộ ra sự nhút nhát.
Chuyện này có thể hiểu được.
Binh, phải ma luyện ở trên chiến trường, chờ đi qua cuộc chiến tranh này, bọn họ liền có thể thành thục, trở thành đòn sát thủ trên chiến trường.
Bất quá Dạ Tần cũng đang nghĩ, tướng quân đối phương hẳn có Thần Kiếm.
Nhưng phía bên mình, không có một than Thần Kiếm nào...
Đối với vấn đề này, Dạ Tần chẳng qua là cảm thán một thoáng, cũng không có cảm thấy là một việc khó.
Hiện tại có Thần Kiếm hay không, Dạ Tần cũng không có để ở trong lòng, cho dù đối phương có Thần Kiếm, Dạ Tần cũng có thể chém giết đối phương.
Cho nên, Dạ Tần đột nhiên từ trên tường thành nhảy xuống.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người choáng váng.
Thống soái thế mà nhảy tường!
Mình có phải hoa mắt rồi hay không, thống soái sao có thể không nghĩ thông như thế.
Dạ Tần vững vàng đứng ở trước cổng tường thành, đứng ở giữa hai quân.
Mà Cổ U một phương thấy Dạ Tần như thế, cũng nghi hoặc không thôi.
Trước khi khai chiến, chẳng lẽ ngươi còn muốn đến đòi chén rượu uống sao.
Trong quân doanh Cổ U.
Bành Phi Phi, Cửu Phá, còn có Hồng Tiêu mang theo nụ cười ngây ngô, đang đùa với Kiếm Linh trong ngực, Tiểu Kiếm Linh cũng đáng yêu vạn phần, loại Thần Kiếm này thật đúng là hiếm hoi.
- Báo!!!
Bành Phi Phi trầm giọng hỏi:
- Thái Kinh động?
- Không... thống soái Thái Kinh từ trên tường thành nhảy xuống, đang khiêu khích quân ta!
Bành Phi Phi nghe xong sững sờ, Dạ Tần thế mà hành động như vậy, có ý gì, muốn dùng phương thức đơn đấu đả kích sĩ khí sao?
Dạ Tần đúng là nghĩ như vậy.
Thế nhưng Bành Phi Phi xem thường, muốn đơn đấu, vậy cũng phải đánh thắng được, nếu như ca ca ngươi ở đây, không ai dám ứng chiến...