TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 681: Không Ai Dám Ứng Chiến

Nhưng ngươi là Dạ Tần, không phải Dạ Côn!
- Tướng quân, Dạ Tần khiêu khích quân ta, chúng ta nên ứng chiến mới phải!
Cửu Phá đứng ở một bên trầm giọng nói ra.
Bành Phi Phi mang theo nụ cười hỏi:
- Cửu Phá tiên sinh muốn cho Dạ Tần một chút màu sắc sao?
Cửu Phá nghe xong dừng một chút.




Giết Dạ Tần không khó.
Khó là...
Giết Dạ Tần, như vậy đại ca hắn liền sẽ điên cuồng trả thù, đến lúc đó ai có thể ngăn cản được!!!
Tên đầu trọc giống như ma quỷ, Dạ Côn!!!
- Tướng quân nói đùa, ta làm sao dám đoạt danh tiếng của tướng quân.


Cửu Phá cười nhẹ nói ra, đánh chết cũng không đi đánh với Dạ Tần.
Đánh thắng mất mạng, đánh thua liền bỏ mệnh, chỉ cần đánh, liền sẽ mất mạng.
Chuyện như vậy, chỉ có thằng ngốc mới đi làm.
Hồng Tiêu đứng ở phía sau đùa với Kiếm Linh, giống như mặc kệ không để ý mọi chuyện.


Bành Phi Phi nghe xong, liền biết suy nghĩ trong lòng Cửu Phá, Bành Phi Phi cũng không ngốc, biết đối phương là đệ đệ Dạ Côn, nếu giết, nhất định sẽ bị Dạ Côn trả thù, trừ phi chạy trốn.
- Cái gì mà đoạt đi danh tiếng, tất cả đều vì Cổ U.
Bành Phi Phi cười nói.
Cửu Phá chắp tay nói ra:


- Đại tướng quân thần công cái thế, lúc này chính là thời điểm ra sức, đại tướng quân cần phải nắm chắc cơ hội.
- Loại cơ hội cực tốt này nên nhường cho quân sư, đến lúc đó đắc thắng về triều, quân sư sẽ được vạn dân kính ngưỡng, chẳng phải sung sướng rồi sao.


Trong lòng Cửu Phá thầm mắng, còn vạn dân kính ngưỡng, cũng phải có mệnh mới được, tên khốn kiếp, muốn mình đi khuấy vũng nước đục này, chỉ sợ ngươi muốn mượn tay Dạ Tần tiêu diệt ta đi.
- Đại tướng quân nên đạt được loại kính yêu này.
- Không không không, quân sư nhận mới phải.


- Đại tướng quân mới phải.
- Quân sư mới phải.
Hai nam nhân đưa qua đẩy lại, không ai muốn đi trêu chọc Dạ Tần.
Kỳ thật vừa rồi hai người còn đang đàm luận, làm thế nào hạ gục Thái Kinh, lại không gây tổn thương cho Dạ Tần.


Kết quả không nghĩ tới Dạ Tần thế mà chọn phương thức như vậy, khiến hai người trở tay không kịp.
Dạ Tần đứng ở giữa hai quân lẳng lặng chờ lấy, thế nhưng đứng một hồi, đối diện thế mà không có một chút phản ứng, một người cũng không phái ra.


Chẳng lẽ đối phương đã nhìn ra mưu kế của mình
Dạ Tần muốn lấy thực lực cá nhân, giết vài người phấn chấn quân tâm, đáng tiếc... bọn họ thế mà không mắc mưu.
Chuyện này khiến Dạ Tần có chút căm tức.


Thái Kinh quân bên này lúc đầu có chút khẩn trương, nhưng nhìn thống soái một mình đối mặt đại quân Cổ U, đại quân Cổ U thế mà không có bất kỳ động tác gì.
Hào kiệt như thế, xin hỏi Thái Kinh có mấy người?!
- Thống soái uy vũ!


Một tên binh sĩ nhịn không được lớn tiếng hò hét, chủ yếu là quá kích động.
Nhưng mà theo người này hô, tất cả mọi người cùng nhau quát lên.
Nhất là Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, phảng phất giống như muốn la rách cổ họng.


Côn ca không có ở bên cạnh Tần ca, năng lực Tần ca liền lập tức bày ra, rõ ràng trước kia Tần ca đều bị Côn ca ép.
Nhìn Tần ca hiện tại một chút, rất suất...


Thái Kinh bên này tiếng hò hét chấn thiên, đại quân Cổ U có thể cảm giác được đối phương khí thế khoáng đạt, phảng phất không ai địch nổi!
Điều này không khỏi khiến cho sĩ khí đại quân Cổ U bên này sa sút.
Làm bên công thành, sĩ khí vừa rơi xuống, vậy liền rắc rối rồi.


Dạ Tần rất rõ ràng điểm này, cho nên mới lựa chọn như thế.
Nhưng không nghĩ tới, mặc dù chủ tướng của đối phương không có xuất hiện, nhưng mà sĩ khí bên mình lại tăng vọt, xem như đạt được mục đích.
Bất quá Dạ Tần không muốn trở lại tường thành như vậy.


- Người Cổ U! Có can đảm chiến với ta một trận?!
Dạ Tần hướng phía đại quân Cổ U hò hét.
Âm thanh to, phảng phất có thể xuyên thấu nội tâm, đả kích nặng nề.
Theo Dạ Tần hô lên như thế, trong đại quân Cổ U vẫn lặng yên không một tiếng động, căn bản không có ai dám tiếp chiêu.


Nói thật, Dạ Tần có hơi thất vọng.
Xem ra đối phương không có ý định đơn đấu.
Thôi thôi...
Dạ Tần chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
- Chậm đã!
Trong lúc Dạ Tần xoay người, trong đại quân Cổ U đột nhiên có người hô một tiếng.


Chuyện này khiến Dạ Tần có chút hưng phấn, cuối cùng cũng có người đến rồi!
Dạ Côn nhìn lại, tựa hồ là tướng quân.
Chẳng lẽ là Bành Phi Phi
Theo Bành Phi Phi đi ra, đại quân Cổ U lập tức sôi trào, đại tướng quân nhà mình cũng không có sợ.
Cũng có thể đứng ra!
- Đại tướng quân.


Dạ Tần khẽ cười nói, nhưng mà vừa cười lên như thế, vết sẹo thật dài trên mặt lại trở nên vô cùng dữ tợn.
Bành Phi Phi cũng không hiểu rõ Dạ Tần, nhưng Dạ Côn không lớn lắm, mà Dạ Tần là đệ đệ của hắn, như vậy hẳn còn nhỏ hơn Dạ Côn!.


Trên người Dạ Côn còn mang theo một chút tâm thái thiếu niên, mà Dạ Tần này, căn bản không có...
Nếu như nói Dạ Tần là ca ca, Bành Phi Phi cũng có thể tin.
- Dạ thống soái.
Bành Phi Phi cười khẽ một tiếng.


Hai quân đều rất nghi hoặc, các ngươi là đối thủ một mất một còn, thế mà cười chào hỏi, không biết, còn nghĩ hai người các ngươi là bằng hữu đây.
- Đại tướng quân tới ứng chiến sao?
Dạ Tần thu hồi nụ cười nhàn nhạt hỏi.
Bành Phi Phi lạnh nhạt nói ra:


- Hai quân giao phong, Dạ thống soái là một phương bị động, làm như thế, bản tướng quân đương nhiên sẽ không mắc lừa.
Sau khi Dạ Tần nghe xong rất là thất vọng, nguyên lai y đi ra ngoài là để khua môi múa mép đấu khẩu với nhau..


Bành Phi Phi đương nhiên là muốn nói cho đại quân Cổ U, người này xảo quyệt, không thể mắc mưu của y.
Nghe đại tướng quân nói, đại quân Cổ U tựa hồ có thể nghĩ thông, chẳng trách đại tướng quân không tiếp, nguyên lai đối phương có ám chiêu.
Người Thái Kinh thực sự quá giảo hoạt.


Dạ Côn kia giết Hoàng Đế xong liền biến mất! Nhất định đã chạy về!
Ác tặc, tất có thiên tru!
- Ngươi làm Cổ U đại tướng quân, ta khiêu chiến, thế mà lại không ứng chiến, chuyện này truyền đi, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của đại tướng quân.
Bành Phi Phi trầm giọng hô:


- Vì danh nhìn các binh sĩ mạo hiểm, bản tướng quân không có tàn nhẫn như vậy!
Nhìn lời nói này đi, thật biết lôi kéo người, đúng là quá tuyệt.
Dạ Tần đều phải bội phục khẩu kỹ của người này, ngươi không nên làm tướng quân, ngươi hẳn nên ngồi ở trong triều chơi tâm cơ mới tốt.


- Nếu đại tướng quân không có có đảm lượng, ta liền trở về!
- Nghe nói đại ca của thống soái là Dạ Côn?
Bành Phi Phi thấy Dạ Tần muốn rời khỏi, đột nhiên hô.
Chuyện này khiến Dạ Tần dừng lại một chút:
- Đúng vậy.


- Dạ Côn chính là cao nhân, một quyền liền đánh tan đạo lực sát thủ chi chủ, thực lực phi thường cường hãn, thậm chí có thể tùy tiện hành tẩu tại Cổ U, cho dù giết Hoàng Đế, cũng không có ai dám đối với hắn như thế nào.
Dạ Tần nghe xong không nói gì, hướng thẳng đến trên tường thành bay đi.


Mà Bành Phi Phi nhếch miệng lên, lời vừa rồi chính là nói cho Dạ Tần, không đánh với ngươi...
Đó không phải là sợ ngươi, đó là bởi vì đại ca ngươi lợi hại, đừng nghĩ sai, cũng đừng tưởng rằng mình rất ngưu bức, dù sao ảo giác như thế rất khủng bố.


Trở lại tường thành, Dạ Tần nhìn Bành Phi Phi trong đám người, biết ý của Bành Phi Phi.
Các ngươi đến lúc đó sẽ minh bạch một cái đạo lý.
Thái Kinh không chỉ có Dạ Côn.
Còn có Dạ Tần ta!


Đọc truyện chữ Full