TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 682: Tần Ca Phát Uy

Bành Phi Phi hướng phía xung quanh quát:
- Đều nhìn kỹ! Đừng để người Thái Kinh lừa! Bọn bọn rất giảo hoạt!
Tướng sĩ xung quanh trầm giọng quát:
- Vâng!
Bành Phi Phi xem như nhẹ nhàng thở ra, tên Dạ Tần này thật khó giải quyết, bất quá cũng may, đại quân giao phong, Dạ Tần cũng không ra sân.




Cho dù ra sân, chết ở trên chiến trường, Dạ Côn cũng không thể làm gì.
Trở lại trong lều vải, Cửu Phá cười nói:
- Dạ Tần kia tựa hồ rất không vui.
- Một mưu này của quân sư rất không tệ, rối loạn lòng Dạ Tần.
Bành Phi Phi khoa khoa tay, nhìn Dạ Tần đi, đều sắp tức chết.


Cửu Phá nhẹ cười nói:
- Dạ Côn lợi hại như vậy, Dạ Tần làm đệ đệ đương nhiên muốn biểu hiện một phen, nhưng chúng ta phải biểu hiện ra, là xem ở trên mặt mũi Dạ Côn mới không động y.
- Không hổ là quân sư, cao minh.
Bành Phi Phi giơ ngón tay cái lên.


Bành Phi Phi vừa mới nói xong, phía ngoài lều liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng hô to:
- Báo!!!
Nghe thấy âm thanh này, Bành Phi Phi thầm nghĩ không ổn, trong quân đội, hô lên chữ báo như thế, vậy nhất định đã xảy ra chuyện.
- Đã xảy ra chuyện gì?!
Bành Phi Phi trầm giọng hỏi.


- Người Thái Kinh ra rồi!
Bành Phi Phi nghi ngờ hỏi:
- Ra rồi?
- Tướng quân, bọn họ ra khỏi thành!!!
Bành Phi Phi cùng Cửu Phá nghe xong đều choáng váng, nhanh chóng chạy ra lều vải.
Phóng ánh mắt nhìn tới, người ở biên cảnh Ngũ Nhạc đang lục tục ngo ngoe đi ra, sắp hàng, bộ dáng muốn dùng sức mạnh với ngươi.


- Dạ Tần này có phải bị kích thích quá lớn rồi hay không?
Bành Phi Phi lẩm bẩm một tiếng, cảm giác Dạ Tần đã điên rồi.


Không chỉ Bành Phi Phi là cảm giác như vậy, ngay cả Cửu Phá cũng cảm thấy như thế, hai quân giao chiến, làm một phương phòng thủ yếu thế, thế mà ra khỏi thành ứng chiến, đây không phải điên rồi sao?
- Tướng quân, lựa chọn thế nào?
Cửu Phá thấp giọng hỏi.


- Nếu Dạ Tần muốn chính diện đối chiến, vậy bản tướng quân liền thành toàn y! Cũng phải cho người Thái Kinh nhìn thật kỹ một chút, người Cổ U cũng không phải dễ khi dễ như vậy!
Bành Phi Phi quát lạnh một tiếng, Dạ Tần cũng quá không để Cổ U vào trong mắt, công nhiên khiêu khích như thế.


Cửu Phá thấp giọng nói ra:
- Cẩn thận có bẫy.
- Làm sao?
- Ta sợ Dạ Côn cũng tại.
Cửu Phá nói nhỏ một tiếng.
Nhưng mà Cửu Phá vừa nói thế, thật quá diệt sĩ khí, nguyên bản đều muốn đánh, ngươi lại nói tên đầu trọc kia tại.
Trong nháy mắt liền cảm thấy không đánh nổi.


- Nói có chút đạo lý, nếu như Dạ Côn không có ở đây, Dạ Tần cũng không dám làm loạn như thế.
Bành Phi Phi trầm giọng nói ra.
Cửu Phá nhẹ gật đầu:
- Không sai, tướng quân cảm thấy hiện tại nên làm như thế nào?
- Rút quân?
Cửu Phá:......


Mặc dù Cửu Phá rất im lặng, thế nhưng hiện tại ngoại trừ rút quân, thật đúng là không có biện pháp nào khác.
- Không thể rút quân được.


Vừa rồi Bành Phi Phi cũng chỉ nói lung tung mà thôi, hiện tại nếu như rút quân, đến lúc đó Cổ U liền thành trò cười cho mọi người, nhân số nhiều hơn gấp đôi, thế mà lại rút quân, thậm chí còn bị một tên mao đầu tiểu tử dọa cho rút quân.


Cho nên coi như toàn bộ chết ở chỗ này, cũng không thể rút quân!
Mà Cửu Phá thấy biểu lộ của Bành Phi Phi, tựa hồ cũng biết:
- Thật muốn đánh?
- Vậy ngươi có biện pháp tốt hơn sao?
Bành Phi Phi từ tốn nói.
Cửu Phá nhẹ gật đầu, trận này, không đánh cũng phải đánh!


- Hy vọng Dạ Côn không có ở đây đi.
Cửu Phá nhẹ nói ra, đối với Dạ Côn cũng phi thường kiêng kị.
Lúc này đại quân chậm rãi đi ra, khí thế như cầu vồng, rất có khí thế nhất cử bắt lại Cổ U.


Dạ Tần đứng ở trên tường thành, mắt lạnh nhìn đại quân đối diện, vốn muốn dựa theo quy củ đến, nhưng mà các ngươi lại không ứng chiến.
Thậm chí còn nói ra lời nói như vậy.
Đã như vậy, liền để cho các ngươi nhìn một chút quy củ của Dạ Tần ta!


Đại quân cũng không có đi ra toàn bộ, chỉ có đại khái năm mươi vạn người, từ trên cao nhìn xuống.
Thật không đủ cho đại quân Cổ U nhét kẽ răng, quá ít.
Bành Phi Phi thấy hành động như vậy, càng nghi ngờ:
- Dạ Tần này đến cùng muốn làm gì?


- Đúng vậy... Dạ Tần này đến cùng muốn làm gì? Cầm ngần ấy người ra tới? Làm gì
Hiện tại Cửu Phá suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Trong lòng Bành Phi Phi có một loại dự cảm xấu, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.


Từ khi rời khỏi hoàng cung, Thái Hoàng Thiên liền bảo mình chú ý Dạ Tần một chút, dù sao trước khi Dạ Côn đi từng nói qua, đừng xem thường Dạ Tần.
Nếu như Dạ Tần thật có bản lĩnh, như vậy hành động bây giờ là mang theo tự tin.
Bành Phi Phi vừa mới nghĩ xong, Cửu Phá đã âm u nói ra:


- Bành tướng quân, Dạ Tần ra đến rồi!
Bành Phi Phi nhìn sang, chỉ thấy Dạ Tần mặc một bộ hắc giáp, cầm trường kiếm trong tay, từ ở giữa đại quân đi ra.
Gió nhẹ lay động hạt cát, cũng lay động tóc dài sau đầu Dạ Tần, Dạ Tần vào thời khắc này đúng là đẹp trai ngây người!


Mà Dạ Tần đi đến phía trước đại quân, chỉ Cổ U, quát lạnh nói:
- Thúc thủ chịu trói, tha các ngươi không chết!
Câu nói này truyền khắp toàn bộ đại quân Cổ U, khiến tràng diện trong nháy mắt an tĩnh lại.


Một người, hướng phía ngàn vạn đại quân hô, tha các ngươi không chết, đây có phải hơi cường điệu quá rồi hay không.
Đây chính là chiến tranh, không thể dùng đạo lực.


Mà ngươi điều động năm mươi vạn người, đã phát động quy tắc chiến tranh, nếu như vận dụng đạo lực, liền sẽ bị Thiên Lôi tẩy lễ.
Thiên Lôi sẽ một lần nữa dạy ngươi làm người.
Trong đại quân Cổ U, cũng không biết là ai cười, sau đó toàn bộ đại quân đều điên cuồng cười to.


Cười Dạ Tần ngu ngốc, có phải bị dọa phát sợ rồi hay không, mới nói ra cuồng ngôn như thế.
Tiếng cười nhạo quán triệt giữa đất trời, khiến tất cả mọi người Thái Kinh rất phẫn nộ, lại dám cười thống soái chúng ta.
Sợ là các ngươi không biết chữ chết viết như thế nào!


Mà Dạ Tần nghe thấy tiếng cười chế giễu, vẻ mặt băng lãnh...
Sau đó cả người đều biến mất.
Không thấy!
Chuyện này khiến đại quân Cổ U rất nghi hoặc, người Thái Kinh này đi đâu rồi?
Làm sao đột nhiên không thấy tăm hơi!
Chẳng lẽ y động đạo lực?


Không đúng, nếu như động đạo lực, Thiên Lôi hẳn phải xuất hiện mới đúng.
Như vậy đến cùng đã đi nơi nào?
Hiện tại Bành Phi Phi cũng nổi lên nghi ngờ.
Cửu Phá lập tức cảm thấy không lành:
- Xong! Chỉ sợ Dạ Tần còn nóng lòng hơn đại ca y!


Cửu Phá vừa mới nói xong, đại quân Cổ U liền vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Trong đại quân, trường kiếm trong tay Dạ Tần xuất ra đạo đạo ngân mang, từng mảnh từng mảnh ngã xuống, căn bản không kịp ngăn cản.
Mà mỗi khi Dạ Tần ra tay, ánh bạc liền sẽ mang theo sinh mệnh vô số người.


Thái Kinh bên này đã choáng váng, ở trong mắt bọn họ, trong đại quân Cổ U xuất hiện đạo ánh kiếm, sau đó đám người tựa như rơm rạ ngã xuống, lực sát thương khủng bố như vậy, khiến cho người ta trợn mắt hốc mồm.
Càng trọng yếu hơn chính là.
Dạ thống soái làm sao làm được?


Chẳng lẽ không phải đang dùng đạo lực sao?
Một người, nếu như không thôi động đạo lực, làm sao có thể mạnh như thế?
Tất cả mọi người đang suy nghĩ vấn đề đạo lực, Dạ Tần làm sao làm được, dùng đạo lực lại không dẫn phát Thiên Lôi.


Đọc truyện chữ Full