Dạ Tần đương nhiên sẽ giống như Dạ Côn nói, hiện tại Dạ Tần không phải dễ nói chuyện như vậy.
Sau khi Thái Kinh giành thắng lợi áp đảo, tin tức liền điên cuồng bao phủ toàn bộ Đông U, những vương quốc khác biết được tin tức này, đều bị dọa đến không ngủ được.
Không sợ Thiên Lôi, không sợ Thần Kiếm.
Xin hỏi người như thế, ai chọc nổi, đúng là con ruột của lão thiên.
Đi ngủ đều phải lo lắng Dạ Tần, còn có đại ca Dạ Côn của y, Thí Quân Giả!
Chỉ cần đi tới chỗ nào, Hoàng Đế chỗ kia chết là cái chắc, đây không phải Thí Quân Giả thì là cái gì...
Một người thích giết chóc, một tên Thí Quân Giả, hai huynh đệ người Thái Kinh này chính là hai ác ma, hai tên ma quỷ.
Người như thế lại không bị Thiên khiển, sao có thể phục chúng!
Bởi vì Dạ Tần uy mãnh, cũng mang Dạ Côn ra ngoài ánh sáng, Côn ca căn bản không có giết Quân Chủ cùng Hoàng Đế, hiện tại tốt... người người đều cảm thấy là Côn ca giết.
Liền ngoại hiệu Thí Quân Giả đều chạy ra ngoài, Côn ca thật muốn chạy vào trong nhà xí hô to oan uổng a.
Nhưng mà Dạ Tần mang theo đại quân Thái Kinh trùng trùng điệp điệp, hành tẩu ở trên quan đạo Cổ U, khí thế kia, đúng là không ai cản nổi.
Người Cổ U càng không dám có một chút bất kính, mà đại quân Cổ U đều thất linh bát toái, cũng không biết chạy đi nơi nào, phòng tuyến trong lòng cũng bị đánh sụp.
Hiện tại Cổ U đã không có bất kỳ người nào dám ngăn cản bước chân của Dạ Tần, mà Dạ Tần cũng sẽ không dừng bước tại Cổ U.
Chuyện Dạ Tần muốn làm, chính là chinh chiến toàn bộ Đông U, thậm chí chính là toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, khiến cái tên Dạ Tần vang vọng đại địa.
Dã tâm của Tần ca rất lớn, kỳ thật đây cũng là mộng tưởng khi còn bé của Dạ Tần.
Một ngày này, Dạ Tần rốt cục mang theo đại quân tới Cổ U Hoàng Đô.
Nhìn tường thành to lớn trước mắt, Dạ Tần đều không đành lòng đi phá hư nó.
Lúc này đại môn Hoàng Đô đóng chặt, trên tường thành chỉ có mấy người, giống như căn bản không có ý phòng thủ.
Chuyện này khiến Dạ Tần có hơi nghi hoặc, Cổ U đến cùng muốn làm gì? Kế không thành sao?
Dạ Tần cưỡi chiến mã hướng phía phía trước, ngừng ở giữa.
- Người bên trong nghe rõ cho ta! Bỏ vũ khí xuống đầu hàng, có thể không chết!
Dạ Tần hướng phía toàn bộ Hoàng Đô la lớn, âm thanh như vậy rơi vào trong tai mỗi người Cổ U, thật rất đinh tai nhức óc.
Hiện tại Dạ Tần thật nghĩ không ra, Cổ U còn có biện pháp nào chống cự, bọn họ đã cùng đồ mạt lộ, nếu như muốn chống cự, như vậy trên đường tới đã bắt đầu chống cự, sẽ không chờ tới hiện tại.
Bỗng nhiên, cửa lớn đóng chặt dần dần mở ra, một nam nhân từ bên trong đi ra, ăn mặc rất giản dị, một bộ áo khoác màu trắng, tóc đều không có buộc, cho người ta cảm giác tựa như một người đọc sách vô dục vô cầu.
Người này chính là quốc sư Cổ Lương.
Dạ Tần chăm chú nhìn lão đầu đang đi tới, hơi khẽ nhíu mắt dò xét.
Cổ Lương cũng đang đánh giá Dạ Tần, kỳ thật vừa rồi còn đang huyễn tưởng, Dạ Côn là đầu trọc, làm đệ đệ của hắn, có phải cũng là một tên đầu trọc hay không?
Thế nhưng hiện tại xem xét, không chỉ không phải đầu trọc, mà tóc còn rất dài, không hề giống Dạ Côn.
Chẳng qua là... sát khí trên người Dạ Tần rất nặng, vừa vặn tương phản với Dạ Côn, Dạ Côn còn có thể cho người ta một loại cảm giác ôn hòa.
- Ngươi là người phương nào?
Dạ Tần lạnh nhạt hỏi.
Cổ Lương hướng phía Dạ Tần chắp tay:
- Ta là quốc sư Cổ U, Cổ Lương.
- Nguyên lai là quốc sư, không biết ra tới có chuyện gì?
Dạ Tần tiếp tục hỏi.
Cổ Lương cũng im lặng, tình huống như thế, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra được sao? Đây là muốn ta mở miệng nói ra, ngươi mới vui ư?
Dạ Tần cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần tò mò mà thôi.
Cổ Lương nhìn Dạ Tần, rồi nhìn về phía đại quân đen nghịt ở phía sau, tầng tầng thở dài một hơi, Cổ U có ngày hôm nay, đều là thiên ý...
- Tướng quân, ta đại biểu Thái Hoàng Thái Hậu tới giảng hòa với tướng quân.
Dạ Tần nghe câu nói này, đột nhiên khóe miệng hơi hơi nâng lên:
- Giảng hòa? Ngươi cho rằng là tiểu hài tử đánh nhau, để người lớn tới khuyên giải sao?
- Tướng quân, Thái Hoàng Thái Hậu là mang theo thành ý tới, xin tướng quân tự trọng!
Cổ Lương lấy hết dũng khí trầm giọng nói ra.
- Thái Hoàng Thái Hậu mang theo thành ý? Vậy sao không thấy Thái Hoàng Thái Hậu tự mình ra tới? Đó mới gọi là thành ý.
- Càn rỡ! Thế mà dám vô lễ với Thái Hoàng Thái Hậu!
Cổ Lương gầm thét một tiếng, cũng có oai của quốc sư một nước.
Dạ Tần từ tốn nói:
- Tựa hồ các ngươi còn không có hiểu rõ thế cục bây giờ.
Nói xong, Dạ Tần liền giơ tay lên, chỉ thấy đại quân sau lưng đột nhiên chuyển động, cung tiễn thủ rút tiễn một mạch mà thành, cao cao hướng phía Hoàng Đô.
Chỉ cần Dạ Tần buông cánh tay xuống, như vậy mưa tên sẽ bao phủ toàn bộ Hoàng Đô, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
- Tướng quân!!!
Cổ Lương thấy thế liền trầm giọng hô.
- Làm sao? Quốc sư còn muốn nói chuyện gì sao? Ta còn chuẩn bị công thành.
Dạ Tần bình tĩnh nói ra, mà Cổ Lương thật không mò ra tâm tư của Dạ Tần.
- Cổ U đầu hàng...
Cổ Lương trầm giọng nói ra, nhưng mà câu nói này vừa ra, y phảng phất già đi rất nhiều.
Dạ Tần dĩ nhiên nghe thấy được, tướng sĩ Thái Kinh phía sau cũng loáng thoáng nghe thấy được.
Cổ U thế mà thật đầu hàng!
Bọn họ thật đầu hàng!!!
Đè nén kích động trong lòng, tất cả mọi người kìm nén một cỗ khí, huấn luyện lâu như vậy, chính là đang chờ giờ khắc này...
Mặc dù giờ khắc này, cũng không có xảy ra chuyện gì, thế nhưng rốt cục đã kết thúc...
- Các huynh đệ, các ngươi nghe thấy không?!
Dạ Tần hướng phía sau lưng quát.
- Nghe thấy!
Năm trăm vạn tướng sĩ cùng hô to, khí thế ngút trời, liền Mặc Vũ trong hoàng cung cũng nghe thấy được.
Chớ nói chi là bách tính trong thành, trong lòng hoảng sợ tới cực điểm, nếu người Thái Kinh là đánh vào, sẽ không đồ thành đi.
Trong lòng Dạ Tần rất sảng khoái đến, loại cảm giác này trước kia chưa từng có.
Cổ Lương rõ ràng cảm giác được đối phương đang đắc ý, nhưng lại có thể làm sao, chỉ có thể từ bỏ chống cự.
Đây là biện pháp duy nhất giảm bớt tổn thất.
- Nguyên Chẩn, Phong Điền, hai người các ngươi dẫn người theo ta vào thành!
- Vâng! Thống soái!
- Vâng! Thống soái!
- Thống soái không thể, cẩn thận có bẫy!
Một vị phó tướng Dạ gia quân trầm giọng hô, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm, ở trong đó nhất định có bẫy.
Dạ Tần lạnh nhạt nói ra:
- Nếu như ta có việc, các ngươi liền tiến vào đồ thành!
Phó tướng nghe xong lời này, ánh mắt nhíu thật chặt:
- Vâng! Thống soái!
- Quốc sư, xin hãy dẫn đường đi!
- Tướng quân mời đi theo ta.
Cổ Lương chắp tay.
Mà Dạ Tần mang theo Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, còn có vạn người vào thành.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều vô cùng cảnh giác, sợ có người đánh lén.
Mà Dạ Tần lại không có lo lắng như vậy, nếu quả như thật có người đánh lén, cũng có thể phát giác ra, giết ngược lại là được!
Dùng thực lực của mình, chỉ có xuất hiện tam đoạn, mới có thể cảnh giác, Kiếm Tôn còn chưa đủ tư cách.
Trên đường đi, Dạ Tần nhìn người Cổ U xung quanh, bọn họ mang theo hoảng hốt, mang theo kinh hoảng, càng mang theo vẻ cầu xin.