TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 699: Người Bán

- Cần phải đánh ngất xỉu người bên ngoài, để người khác biết có người tới hành thích sao?
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra, còn quá trẻ, huyết khí phương cương.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Chúng ta bị bán đứng! Thương Minh biết tối nay chúng ta sẽ tới, đã sớm chuẩn bị kỹ càng!




- Cho nên, hai đứa các con chạy tới, là muốn chất vấn ta?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi.
- Thánh Hậu!
Dạ Tần nói nhỏ một tiếng.
Nhưng mà Dạ Tần vừa mới nói xong, Tố Vận liền khoác lên áo khoác bông vải từ trong rèm đi ra:
- Người bán các ngươi, cũng không là ta cùng Thánh Nhân.


Dạ Côn quay đầu nhìn chăm chú Thánh Hậu, lạnh giọng hỏi:
- Dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?
- Ta quả thật không phải người Dạ Gia các ngươi, các ngươi hoài nghi ta cũng là chuyện bình thường, nhưng bán các ngươi, ta có chỗ tốt gì sao?
Tố Vận hỏi ngược lại, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.


Dạ Côn chăm chú nhìn Tố Vận, thấp giọng nói ra:
- Ngươi là người Tố gia, ngươi đương nhiên hy vọng trông thấy Thái Kinh loạn lên, thương Minh không chết, Tiết Khánh Nguyên nhất định sẽ xảy ra chuyện. Ngươi muốn Thái Kinh trở thành Đông U thành tiếp theo.


- Dạ Côn, con của ta sắp sinh ra ở Thái Kinh, ta sẽ hy vọng hài tử sinh ra ở một nơi chiến hỏa liên thiên sao? Ta đúng là người Tố gia, nhưng ta cũng là Thánh Hậu Thái Kinh, bằng vào địa vị bây giờ, có cần phải đi trợ giúp Tố gia tại Thiên Khiếu xa xôi sao?
- Nếu như không phải ngươi, chẳng lẽ còn ai khác?


Dạ Tần lạnh giọng nói ra, rất muốn tự tay đâm chết người bán đứng huynh đệ mình.
Dạ Tư Không thở dài một hơi:
- Dạ Côn, Dạ Tần, hai con yên tĩnh một chút, đừng để phẫn nộ làm choáng váng đầu óc.


- Hai người các con hiện tại đều là người quan trọng ở Thái Kinh, mỗi một hành động cử chỉ đều đại biểu cho Thái Kinh, bị người bán liền nóng nảy, nói rõ các con còn quá trẻ, thiếu trầm ổn.
- Đi CMN trầm ổn.
Côn ca nhịn không được phát nổ nói tục, kém chút tức nổ tung.


Nghĩ tới ánh mắt hài hước kia của Thương Minh, Côn ca đầy bụng tức giận, Thương Minh kia biết là mình cùng đệ đệ, nhưng lại không nói ra, ý đồ rất rõ ràng.
- Các con thật muốn người người bán mình?
Dạ Tư Không đột nhiên nói ra.


Dạ Côn cùng Dạ Tần nhìn về phía gia gia, ánh mắt vô cùng kiên định.
- Hai người các ngươi cứ coi như là ta bán đi.
Tố Vận đột nhiên nói ra, phảng phất muốn gánh chịu hết thảy hậu quả.
Chuyện này khiến Dạ Côn cùng Dạ Tần sầm mặt lại, có ý gì?
Dạ Tư Không thở dài một tiếng:


- Tố Vận, nàng hà tất phải như vậy.
- Ngươi nói, đó mới không tốt, ta tại Dạ gia chung quy là người ngoài, tựa như Dạ Côn nói, ta dù thế nào cũng là người của Tố gia, mang theo mục đích tới.
Tố Vận nâng vịn cái ghế, nhíu lại mày ngài ngồi xuống, tựa hồ bụng có chút không thoải mái.


- Ta có xảy ra chuyện gì, Dạ gia cũng sẽ không thấy tiếc hận.
Dạ Côn cùng Dạ Tần bỗng nhiên ý thức được, người bán mình... chẳng lẽ là người trong nhà mình!!!
Cha? Mẫu thân?
Làm sao có thể!!!
- Gia gia, đến cùng là ai?
Dạ Tần trầm giọng hỏi.


- Con không biết là tốt nhất, tốt cho tất cả mọi người, cũng tốt cho con
- Đến cùng là ai?!
Ngữ khí Dạ Tần trở nên táo bạo, khí chất cả người vô cùng dữ tợn.
Dạ Côn thấy Dạ Tần đột nhiên trở nên táo bạo, cũng ý thức được một chuyện.
Chẳng lẽ?!


Nếu thật là như vậy, đối với đệ đệ mà nói...
- Dạ Tần, không nói là vì muốn tốt cho con!
Dạ Tư Không âm u quát nhẹ.
Nhưng mà Dạ Tần nổi giận hướng thẳng đến Dạ Tư Không, Dạ Côn thấy thế, nhanh chóng ngăn đệ đệ bạo tẩu lại.
- Đệ đệ, bình tĩnh!


Hô hấp Dạ Tần rất gấp gáp, chất vấn:
- Nói!
Dạ Tư Không không nói chuyện, rõ ràng là không muốn nói.
- Được! Ngươi không nói, ta về hỏi!
Dạ Tần hất tay đại ca ra, một đường đi thẳng về nhà.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra:
- Xem chừng đệ đệ con, đừng để nó làm loạn!


Từ thái độ của gia gia đến xem, Dạ Côn đã đoán được một chút, chỉ sợ đệ đệ cũng đoán được, cho nên mới nổi giận như thế.
Dạ Côn vội vàng đuổi theo.
- Nên phát sinh vẫn phát sinh, vốn cho rằng nàng sẽ an phận, kết quả...
Dạ Tư Không khẽ thở dài một tiếng.


- Đây là chỗ lợi hại của Thương Minh, sớm chôn xuống hạt giống ở bên cạnh Dạ Tần.
Tố Vận nhẹ nói ra, xem ra cũng hiểu rõ tình hình.
- Cũng không biết đứa nhỏ Tần Tần này có thể chịu được không, về sau còn phải gánh lấy trách nhiệm.
Tố Vận thở dài:


- Chuyện này còn cần phải xem Dạ Tần, Thánh Nhân, ngươi vẫn nên đổi người bên ngoài một lần đi, miễn để người hữu tâm lợi dụng.
- Ừm, nàng đi nghỉ ngơi đi, cũng đừng trách hai đứa nó, hai đứa nó còn cần trưởng thành, cần tôi luyện.


Ngay cả Dạ Tư Không cũng nói như vậy, rõ ràng ý nghĩ của Diệp Hoa cũng là đúng.
Lúc này Dạ Tần một đường chạy về nhà, thế nhưng luận tốc độ, tốc độ Dạ Côn càng tăng nhanh hơn, trực tiếp ngăn ở trước mặt Dạ Tần.
- Đệ đệ!
- Đại ca, tránh ra.


- Bình tĩnh lại, chúng ta từ từ về nhà, thật tốt nói chuyện, lấy loại trạng thái này của ngươi, ta sợ ngươi làm loạn.
Dạ Côn cũng lo lắng, tình huống bây giờ của đệ đệ rất không ổn định.
Dạ Tần lạnh giọng nói ra:
- Đại ca, hiện tại ta rất bình tĩnh, ngươi không cần phải lo lắng.


- Được, vậy hiện tại chúng ta chậm rãi đi bộ về nhà, được không?
Dạ Tần nhìn đại ca, một lúc lâu sau nhẹ gật đầu.
Xem ra thời điểm then chốt, vẫn là cần Dạ Côn tới áp chế Dạ Tần táo bạo.
Trên đường đi, Dạ Côn cũng không nói gì, chính là muốn cho đệ đệ thời gian an tĩnh lại.


Cũng cho mình thời gian suy nghĩ.
Thế nhưng tinh tế nghĩ lại, liên hệ những chuyện này với nhau, quả thật rất có khả năng.
Cho dù đi bộ, cũng rất nhanh đến cửa nhà.
Đứng ở cửa ra vào, Dạ Tần cũng không có mở cửa, phảng phất nếu như mở ra, liền sẽ đẩy ra chân tướng.


- Đệ đệ, ngươi bây giờ còn có một lựa chọn.
Dạ Côn khuyên, cảm giác đệ đệ đã biết.
- Không cần.
Dạ Côn có ý là, giả vờ cái gì cũng không biết, tháng ngày trôi qua như cũ.
Thế nhưng loại chuyện này, sao có thể giả vờ, không thể giả nổi.


Nếu như phát sinh ở trên người Côn ca, đoán chừng đều không có lãnh tĩnh như Dạ Tần.
- Đệ muội đang mang bầu, dù sao cũng là con của ngươi, nếu không chờ sinh hài tử ra rồi nói?
- Không được!


Dạ Tần trầm giọng nói ra, hiện tại Dạ Tần rất muốn biết chân tướng, chuyện này quan trọng hơn bất cứ chuyện nào khác
Dạ Côn biết đây là ranh giới cuối cùng của đệ đệ, hai tay đẩy cửa ra.
Hai huynh đệ đi vào trong đại sảnh đen kịt, lúc này đêm đã khuya, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi.


Mà Dạ Tần an vị ở trong đại sảnh, Dạ Côn liền bồi ở bên cạnh đệ đệ.
Cảm giác bị bán đứng rất không tốt.
Nhất là người bán mình lại là người mình tín nhiệm nhất, như thế càng không tốt.


Dần dần, đêm tối tán đi hào quang, tờ mờ sáng rắc vào Thái Kinh, đồng thời cũng chiếu sáng đại sảnh, còn có Dạ Tần mặt mũi âm trầm.
- Ồ, hai đứa các con ngồi ở chỗ này làm gì
Dạ Minh ngáp ngáp ra tới, chuẩn bị đi nhà xí tiểu một thoáng, sau đó lại trở về ngủ.


Đọc truyện chữ Full