TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 713: Chủ Não Phía Sau Màn

Dạ Côn dừng một chút:
- Óc Hổ Điêu cũng có thể ăn? Ngươi không sợ bị lây nhiễm sao?
- Côn ca, đây chính là món ăn chiêu bài của tiệm này, người ta ăn xong cũng không có xảy ra việc gì.
Đông Phương Sảng cười nói, biểu thị không sao cả, ăn óc Hổ Điêu tựa như ăn đậu hũ, trơn bóng.




Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Gọi món khác đi.
- Yên tâm đi Côn ca, cam đoan an bài thỏa đáng, ngươi chỉ cần hưởng dụng là được.
- Tốn kém.
Dạ Côn khách khí một thoáng.
- Côn ca nói gì thế, cho dù có đắt thế nào đi nữa, Đông Phương Sảng ta cũng sẽ mời Côn ca ăn hết!


Đông Phương Sảng vỗ vỗ ngực.
Nhìn dáng vẻ của Đông Phương Sảng, Dạ Côn không khỏi nghĩ tới hôm cướp cô dâu, con hàng này từ trên trời rớt xuống liền bắt đầu ngất.
Ngày đó ba người, cũng chỉ có y còn sống, có lẽ cơn ngất kia đã cứu được y một mạng.


Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc a.
Đi vào một gian nhã các ở lầu ba.
- Chu thiếu, nhìn ta mời được ai đến này.
Đông Phương Sảng vừa vào phòng, liền cười lớn một tiếng.
Mà Dạ Côn cũng im lặng, Sảng ca, điệu bộ này của ngươi có phải hơi cường điệu quá rồi hay không.


Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang sững sờ, ngàn vạn không nghĩ tới Đông Phương Sảng thế mà mời được Dạ Côn tới.
Thật sự là một chút tâm lý cũng không kịp chuẩn bị, cho nên trên mặt cũng không có kinh hỉ, mà là kinh ngạc.
- Côn ca!
Chu Tuấn nhịn không được kinh hô một tiếng.


Mộ Dung Khang Một bên lấy lại tinh thần, thọc Chu Tuấn, ngươi thật đúng là gọi được.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Chu Tuấn kêu lên một câu Côn ca, đó cũng không có vấn đề gì.
Dạ Côn cười cười:
- Đều ngồi, đừng đứng đấy.


Chu Tuấn cũng lấy lại tinh thần, xem ra thật sự là bị tên tuổi của Dạ Côn làm cho bối rối, vừa rồi Mộ Dung Khang cũng không nhắc nhở mình, biến thành trò cười...
Nếu như truyền về nhà, không biết sẽ bị nói thành bộ dáng gì.


- Lần trước đã giới thiệu qua, ta đây liền không giới thiệu nữa, Côn ca... hai vị này đều là mới vào Thái Kinh làm ăn.
- Mới vào Thái Kinh?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.
Chu Tuấn cười nói:


- Đúng vậy, ta cùng Mộ Dung Khang là thương nhân từ Ngũ Nhạc tới, trước kia Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc không thông thương, sinh ý khó thực hiện, hiện tại đã thông thương, chúng ta là tới Thái Kinh tìm kiếm cơ hội làm ăn.
- Ồ, như thế à, vậy Đông Phương Sảng hẳn có thể trợ giúp các ngươi.


Dạ Côn khẽ cười nói.
- Đông Phương thiếu gia đối với thương nhân từ nơi khác đến như chúng ta cũng phi thường hữu hảo, thật muốn di cư đến Thái Kinh luôn.
Chu Tuấn trêu ghẹo nói ra, công phu chém gió cũng không tệ, biểu lộ vô cùng tự nhiên, liền Côn ca đều không nhìn ra có gì khác thường.


Dạ Côn khẽ cười nói:
- Hiện tại Ngũ Nhạc đã trở thành một bộ phận của Thái Kinh, ở đâu đều như thế.
- Ài, chẳng qua là thời gian quá ngắn, Ngũ Nhạc bên kia còn không có hình thành truyền thống giống như Thái Kinh bên này.


Chu Tuấn càng nói càng giống như thật, còn nhắc đến tình hình ở Ngũ Nhạc.
Kỳ thật Chu Tuấn rất hiểu tình huống Ngũ Nhạc, cho nên mới có thể chém ra tới, cũng không phải giả, đều là trên tình báo nói.
Dạ Côn rất tán đồng câu nói này:


- Quả thật như thế, cần thời gian dung hợp, không vội vàng được.
- Hai vị, hôm nay chúng ta là tới ăn cơm, làm sao đều nói chuyện quốc sự.
Đông Phương Sảng nhếch miệng cười nói.
- Nếu Côn ca đã tới, bữa cơm này liền để Chu Tuấn ta mời.


Chu Tuấn cũng không có cách, vừa rồi đều gọi Côn ca, chẳng lẽ hiện tại lại đổi lời sao? Đó rõ ràng là không nể mặt mũi, hiện tại chuyện còn chưa làm xong, cho nên phải theo.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Bữa cơm hôm nay ta mời.
- Như vậy sao được, đã nói ta mời, đều không được phép giành với ta.


- Vậy được rồi, ngươi mời.
- Côn ca ngươi... thay đổi quá nhanh đi.
Đông Phương Sảng che ngực, gương mặt phiền muộn.
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang bên cạnh rất phối hợp, cởi mở cười cười.
Rất nhanh, đủ loại thức ăn được đưa lên, ở giữa chính là món óc Hổ Điêu.


Óc Hổ Điêu rất lớn, trắng tinh, Dạ Côn nhìn mà không có chút khẩu vị nào...
- Côn ca, ăn thử không?
- Được rồi, các ngươi ăn đi, ta ăn món khác.
Dạ Côn bất đắc dĩ, các ngươi thật biết ăn.


Đông Phương Sảng kẹp lên một khối óc Hổ Điêu liền nhét vào trong miệng, Dạ Côn nhìn tê cả da đầu.
Sau khi ăn xong, Đông Phương Sảng không khỏi cảm khái một tiếng:
- Nếu như tiệm này mở sớm hai năm, có lẽ Dạ Ngọc Thư cùng Đồng Ca cũng có thể tới nếm thử, thật đúng là mỹ vị.


Dạ Côn nghe xong sững sờ, Đông Phương Sảng này đang yên đang lành, sao lại kéo tới hai người đã chết thế.
- Đông Phương huynh, Dạ Ngọc Thư cùng Đồng Ca là ai?
Chu Tuấn tò mò hỏi.
Đông Phương Sảng sững sờ, vừa rồi cũng là cảm khái một thoáng:


- Ách... hai vị này xem như bạn cũ đi, đáng tiếc đều...
Thốt ra lời này xong, Đông Phương Sảng liền trộm nhìn lén Dạ Côn, mà Dạ Côn cũng nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Sảng.
Này có ý tứ gì?
Vừa rồi có phải là đang ám chỉ cho mình không?


Vừa nghĩ tới thân phận của Đông Phương Sảng, cái tên này là người bên cạnh nữ hoàng, chẳng lẽ nữ hoàng có phát hiện gì, sai Đông Phương Sảng tới nói với mình?
Vậy tại sao phải nói đến hai người đã chết đi?
Chẳng lẽ đây là đang ám chỉ... hai tên ngồi bên cạnh có vấn đề


Đông Phương Sảng rất muốn nói, vừa rồi ta chỉ sợ Côn ca ngươi hiểu lầm, dù sao hai người kia năm đó tới cướp dâu, đột nhiên nói đến chuyện này, sợ Côn ca chướng mắt mình.
Cho nên ánh mắt nhìn ngươi có chút thay đổi, không ngờ Côn ca ngươi suy nghĩ nhiều như vậy...
Lúc này Dạ Côn cười nói:


- Nói đến hai vị bạn cũ này, ta cũng nhận biết...
Đông Phương Sảng sững sờ, Côn ca đây là ý gì? Đến cùng là cao hứng, hay là không cao hứng đây... hoàn toàn không đoán được cảm xúc của Côn ca.


Chu Tuấn cũng bị làm cho hồ đồ rồi, Mộ Dung Khang bên cạnh rất là nghi hoặc, cảm giác hai tên này có vấn đề.
Đánh đố nhau à.
- Côn ca, chuyện năm đó...
Đông Phương Sảng còn chưa nói xong, dư quang liền liếc qua Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang ở bên cạnh.
Dạ Côn thầm giật mình.


Đông Phương Sảng quả nhiên là đang nói... hai người kia có vấn đề! Bằng không thì vừa rồi tại sao phải nghiêng mắt nhìn...
Nhưng lại quá trắng trợn.
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang sầm mặt lại, Đông Phương Sảng này có ý gì? Chẳng lẽ mình bị phát hiện sao!!!
Không thể nào!


Thế nhưng ám hiệu vừa rồi lại có ý gì?
Bình tĩnh! Hiện tại nhất định phải bình tĩnh, nếu như bây giờ chạy, nhất định sẽ bị Dạ Côn bắt lại!!!
Bầu không khí lập tức khẩn trương.


Kỳ thật khẩn trương nhất chính là Đông Phương Sảng, cảm giác Côn ca đang tức giận, nhất định vẫn còn để bụng chuyện năm đó!!!
Chuyện năm đó, đều chết mất hai người, duy chỉ có mình còn sống, khẳng định là Côn ca lưu tình, mà vừa rồi mình lại nhắc lại chuyện xưa, khiến Côn ca sinh khí...


Đông Phương Sảng tranh thủ thời gian gắp cho Dạ Côn một thìa óc Hổ Điêu, cười nói:
- Côn ca, nếm thử món óc Hổ Điêu này đi.
Dạ Côn nhìn Đông Phương Sảng thật sâu.
Cái tên này vừa vào cửa liền liên tục nhắc đến món óc Hổ Điêu!


Óc Hổ Điêu... Hổ Điêu não.. Hổ Điêu não!!!
Linh quang lóe lên, chủ não phía sau màn!


Đọc truyện chữ Full