TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 714: Sảng Ca, Tốt

Chẳng lẽ Đông Phương Sảng muốn nói...
Hai tên này chính là chủ não phía sau màn!
Nhưng vì sao không nói ở bên ngoài, mà chạy vào trong đây mới nói?
Muốn tìm kích thích sao?




Dạ Côn đã hiểu ý của Đông Phương Sảng, hướng phía Đông Phương Sảng nhẹ gật đầu, dụng ý của ngươi, Côn ca đã hiểu.
Đông Phương Sảng một mặt mộng bức nhìn Côn ca, tại sao lại gật đầu với mình? Đây là ý gì?
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang ngồi ở bên cạnh trong lòng cảm thấy nặng nề.


Cảm giác sắp xảy ra chuyện.
Hành tung của mình thế mà bị Đông Phương Sảng phát hiện.
Đông Phương Sảng thế mà cùng một bọn với Dạ Côn!!!
Ngẫm lại cũng đúng, người ta đều là người Thái Kinh, sao có thể không cùng một chỗ được.
Thế nhưng đến cùng y làm thế nào phát hiện ra mình.


Dạ Côn nhìn về phía Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang, lúc này ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang ngồi không yên, không có chút chần chờ, lập tức chuẩn bị chạy!
Thế nhưng muốn chạy trốn ở trước mặt Côn ca, đó là chuyện không có khả năng.


Côn ca đang lo kẻ địch không xuất hiện, hiện tại đã bại lộ, vẻ mặt Côn ca liền vặn vẹo, thậm chí mang theo dữ tợn, rốt cuộc tìm được chủ não sau màn.
Đông Phương Sảng lập công lớn!


Mà Đông Phương Sảng ngồi ở bên cạnh một mặt mộng bức, sao Côn ca đột nhiên lại như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Chính là loại cấp bậc cao ngay cả mình cũng không biết kia?
Thấy Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang chuẩn bị chạy, trong lòng Dạ Côn càng chắc chắn.


Thân thể trong nháy mắt tan biến, trực tiếp bắt lấy chân hai người, hung hăng đập trên mặt đất!
Oanh!
Thân thể Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang trực tiếp rơi xuống lầu một.
Đông Phương Sảng khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Côn ca, đang yên đang lành sao đột nhiên lại động thủ
Vẻ mặt Dạ Côn băng lãnh, nhảy xuống.


Lúc này Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang bị nện đến hoa cả mắt, Dạ Côn quả nhiên rất mạnh.
Ở trước mặt của hắn, thế mà không thể phát huy ra nửa phần, thực lực khủng bố như vậy ư?!
Mặt đất nổ vang một tiếng, Chu Tuấn nhìn thấy Dạ đầu trọc rơi ở bên cạnh, nhịn không được nghi hoặc hỏi:


- Côn ca, vì sao...
- Vì sao? Chẳng lẽ trong lòng các ngươi không có điểm số sao?!
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, vừa rồi ngươi giả bộ cũng rất giống, Côn ca suýt chút nữa bị ngươi cho lừa gạt.
- Côn ca, ta thật không rõ a.
- Vẫn không rõ, vừa rồi tại sao lại chạy?
Dạ Côn lạnh giọng chất vấn.


- Đó là bởi vì vừa rồi Côn ca ngươi dọa ta.
- Còn muốn chống chế, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Dạ Côn nắm chặt cánh tay Chu Tuấn.
Lúc này Chu Tuấn hoảng rồi.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có mình tính toán người khác, lúc nào bị người gài bẫy, thậm chí còn rơi vào trong tay người ta.


- Ngươi muốn làm gì?!
- Chờ ta bẻ gãy tứ chi của ngươi, có lẽ ngươi sẽ biết ta muốn làm gì!
Dạ Côn dữ tợn cười nói, cuối cùng cũng để ta tìm được, bữa ăn này rất đáng giá.
Chu Tuấn cả người bối rối, muốn đoạn tứ chi của mình? Trước kia đây đều là lợi thoại của mình!


- Còn có ngươi!
Dạ Côn nhìn về phía Mộ Dung Khang lạnh giọng nói ra.
Mộ Dung Khang không chống nổi, từ trước đến nay bọn họ chưa từng rơi vào trong tay địch nhân, sao có thể chịu nổi loại chuyện như vậy.
- Chu Tuấn! Ta đã nói rồi! Ta thật không nên đi theo ngươi tới!


Mộ Dung Khang nhịn không được gầm thét một tiếng, nếu không phải Chu Tuấn, mình sẽ không đi đến loại địa phương này...
Chu Tuấn rất tuyệt vọng, Mộ Dung Khang... dù sao ngươi cũng là người Mộ Dung gia, chỉ có chút can đảm này thôi sao?
Thế mà liền nhận sợ!
- Chu Tuấn, ngươi còn gì dễ nói?!


Ánh mắt Chu Tuấn phát lạnh:
- Dạ Côn! Ngươi thử cắt đứt cánh tay của ta xem! Ngươi sẽ hối hận, cả nhà ngươi đều phải chết! Ngươi... a!!!
Chu Tuấn lời còn chưa nói hết, ánh mắt Dạ Côn liền lạnh lẽo, trực tiếp xé đứt cánh tay của Chu Tuấn.
Không sai!
Chính là loại mạnh mẽ kéo đứt kia!


Chuyện này khiến Chu Tuấn nhịn không được phát ra tiếng kêu thê thảm, tay của mình!!!
Mộ Dung Khang một bên thấy cảnh này, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, tên Dạ Côn này, quả nhiên rất hung ác!!!
Thế mà trực tiếp kéo đứt cánh tay của Chu Tuấn.
- Côn ca... Côn ca... đến cùng đã xảy ra chuyện gì


Đông Phương Sảng rốt cục nhảy xuống tới, nhịn không được hỏi.
Dạ Côn hướng phía Đông Phương Sảng cười nói:
- Chuyện lần này đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta cũng không phát hiện được bọn chúng!!!
- A?
Đông Phương Sảng nghe xong rất là nghi hoặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Dạ Côn cảm giác ánh mắt nữ hoàng quả nhiên không sai, Đông Phương Sảng làm thiếu gia ăn chơi, thu thập tình báo.
Xem ra lần trước gọi mình ăn cơm, cũng là muốn nói cho mình biết tình huống của hai người bọn họ, khi đó mình lại nghe không hiểu ý của Đông Phương Sảng, thật là thiếu sót.


- Tay của ta! Tay của ta! Dạ Côn! Ta muốn ngươi chết!!!
Chu Tuấn điên cuồng gầm thét, nhưng cũng chỉ có thể gầm thét mà thôi, tại Thái Kinh, không ai có thể ngăn cản Côn ca làm việc.
- Ha ha... ngươi yên tâm, ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi!


Dạ Côn cảm giác mình được phóng xuất ra, dù sao giấu ở trong lòng quá lâu, cuối cùng cũng tìm được người.
Mộ Dung Khang biết chạy không thoát, ở trước mặt Dạ Côn, đó là chuyện không có khả năng.
Thế nhưng Mộ Dung Khang vẫn muốn hỏi một chuyện:
- Ngươi làm sao phát hiện ra chúng ta?


Dạ Côn đương nhiên sẽ không bại lộ thân phận của Đông Phương Sảng.
- Có phải là y hay không?
Mộ Dung Khang nhìn về phía Đông Phương Sảng.
Đông Phương Sảng khó có thể tin:
- Các ngươi đến cùng đang nói gì vậy?


Dạ Côn cảm thấy Đông Phương Sảng có chút thú vị, đến giờ vẫn còn đang diễn trò, xem ra quả thật không muốn bị phát hiện.
Thế nhưng hồi tưởng một chút, vừa rồi ý đồ của Đông Phương Sảng quá rõ ràng, bọn họ hoài nghi cũng là chuyện bình thường.


- Đông Phương Sảng, ngươi đi về trước đi... ngươi đã làm rất tốt, thật khiến ta lau mắt mà nhìn.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Đông Phương Sảng, không ngờ Đông Phương Sảng còn có quyết đoán như thế.


Đông Phương Sảng một mặt khiếp sợ, mặc dù không biết vì sao được Côn ca tán dương, thế nhưng trong lòng rất sảng khoái.
Dù sao cũng được Côn ca thưởng thức.
- Vậy được, ta sẽ không quấy rầy Côn ca làm việc.


Dạ Côn gật đầu cười, Đông Phương Sảng thật đã giúp mình giải quyết một cái phiền phức lớn nha.
Đông Phương Sảng vừa đi, Dạ Côn quay đầu nhìn về phía hai người, một tay nhấc một tên lên:


- Chúng ta trở về tâm sự thật tốt, các ngươi tốt nhất phối hợp một chút, bằng không thì... đầu đều kéo xuống!
- Dạ Côn! Ngươi sẽ chết! Ngươi sẽ chết!!!


Vẻ mặt Chu Tuấn ảm đạm, nhưng còn muốn mắng Côn ca, Mộ Dung Khang thông minh hơn nhiều, ngược lại đã bị bắt, thức thời mới có thể sống sót, không thức thời... liền sẽ bị đánh.
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang rất hối hận...


Lần này đi ra ăn cơm, không mang người theo, chính là không muốn để cho Đông Phương Sảng sinh nghi, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới... lại khiến mình lâm vào vũng bùn.
Về đến nhà, Đông Môn Mộng trông thấy nhi tử xách theo hai người trở về, nghi hoặc hỏi:
- Côn Côn, đây là?


- Mẫu thân, nói ra người có lẽ không tin, bọn chúng chính là chủ não!


Đọc truyện chữ Full