Hoa Sa La từ tốn nói:
- Kỳ thật ngày hôm đó ta chỉ nói một chút mà thôi, không ngờ nàng ấy tưởng thật.
Ngô Trì chắp tay nói ra:
- Tạ ơn.
Kỳ thật Ngô Trì có hơi nghi ngờ Hoa Sa La...
Thầm nghĩ không biết Hoa Sa La có phải Điện Hoàng hay không, Thiên Trạch Điện Chủ sao lại nghe lời nàng như thế?
Nàng chẳng qua là nữ hoàng Linh Đô Thiên Trạch, Điện Chủ tôn quý như thế, cả hai làm sao có thể đánh đồng.
Cho nên nữ hoàng trước mắt này rất có thể chính là Điện Hoàng.
- Ngươi cũng không cần cám ơn ta, dù sao ngươi là lão sư của Dạ Côn, giúp ngươi, cũng coi như là giúp Dạ Côn.
Hoa Sa La từ tốn nói.
Ngô Trì sững sờ:
- Xem ra nữ hoàng đánh giá học sinh của ta rất cao.
- Dạ Côn quả thật có thể đi đến đỉnh phong, ngươi là lão sư của hắn, sau này nhất định có thể hưởng thụ được, mà ta đương nhiên cũng có, cho nên tất cả những thứ này đều là lợi ích trao đổi, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.
- Đã hiểu.
Ngô Trì ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghi hoặc nàng có phải Điện Hoàng hay không, muốn phủi sạch quan hệ như vậy sao? Để một tên Điện Chủ nợ nhân tình, đây là chuyện vô cùng tốt, nàng thế mà không muốn.
Sau khi hàn huyên vài câu, Ngô Trì liền dẫn theo Ba Đài rời khỏi biệt viện.
- Ba Đài, ngươi cũng cảm thấy phải không?
Ngô Trì tò mò hỏi.
- Không xác định, thoạt nhìn khá giống, nhưng cũng có một vài chỗ không thể hiểu nổi.
Ngô Trì thở dài một tiếng:
- Thiên Khiếu Thánh Điện đều đã bị diệt, vì sao Điện Hoàng còn có thể vững vàng.
- Có lẽ Thánh Điện bất diệt, y sẽ không ra tới.
Ba Đài bất đắc dĩ than.
Ngô Trì cũng giống như vậy, người Thánh Điện đều đang tìm tung tích Điện Hoàng, đáng tiếc tung tích Điện Hoàng vẫn luôn bí ẩn, căn bản không có tìm được.
Theo màn đêm buông xuống, Dạ gia bên này cũng bắt đầu động viên.
Cả đám lúc này ngồi ở trong đại sảnh, món ngon đã được mang lên, duy chỉ có Thượng Hiên cùng Liên Hàn không có ở.
Dạ Minh liếc mắt nhìn nhi tử, dùng ánh mắt hỏi:
- Mẹ vợ đâu.
Dạ Côn cũng cho cha một cái ánh mắt:
- Không biết a.
Dạ Minh lại trở về một cái ánh mắt:
- Mau đi xem một chút...
Dạ Côn hiểu rõ, lập tức đứng dậy, nếu buổi tối hôm nay thiếu đi mẹ vợ, trò vui này diễn cho ai xem.
Song khi Dạ Côn đứng lên, thân ảnh Liên Hàn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
Mọi người thấy Liên Hàn tới, đều nhẹ nhàng thở ra.
Mà Liên Hàn liếc mắt nhìn mọi người, phát hiện nam nhân kia không có ở đây, trong lòng có chút nghi hoặc.
Tất cả mọi người trông thấy Liên Hàn cau mày, đây chính là chuyện tốt, bởi vì trong lòng vẫn còn để ý.
Dùng lời của Đông Môn Mộng, nữ nhân đều là khẩu thị tâm phi.
Chỉ thấy Liên Hàn chậm rãi ngồi xuống, cũng không có hỏi thăm Thượng Hiên ở đâu, có lẽ là ngượng ngùng hỏi.
- Người đã đến đông đủ, chúng ta ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Dạ Minh cởi mở cười nói.
Lúc này Dạ Côn phối hợp nói ra:
- Sao cha vợ con còn chưa có trở lại?
- Cũng sắp rồi.
Dạ Tần phụ họa một tiếng.
Liên Hàn rất tò mò, Thượng Hiên ở Thái Kinh còn có chuyện gì phải đi ra ngoài xử lý sao?
Nhưng vào đúng lúc này!
Đại môn Dạ gia chậm rãi bị đẩy ra.
Một đạo ánh sáng màu bạc chiếu xạ tới cửa chính.
Lúc này Trương Thiên Thiên ngồi ở trên nóc nhà, trong tay cầm tấm gương màu bạc, ánh bạc kia... chính là từ trong gương bắn ra...
Hôm nay mọi người không có diễn thử, theo lời Thượng Hiên nói chính là, không cần, hết thảy lâm trận phát huy.
Theo chùm sáng màu bạc chiếu xuống, thân ảnh Thượng Hiên chậm rãi xuất hiện ở dưới ngân huy.
Một bộ áo choàng màu phấn hồng, một đầu tơ bạc rủ xuống bên hông, ánh mắt tiêu hồn, còn có má phấn động tình.
Mặc dù đã nhìn qua một lần, nhưng lúc này tất cả mọi người vẫn trợn mắt hốc mồm.
Mặc dù nói có chút cay con mắt, thế nhưng hiện tại là muốn tìm trùng kích, chuyện này căn bản không phải người bình thường có thể làm được, ngay cả Phi Tuyết cũng không dám chơi như vậy, quá kình bạo.
Liên Hàn ngơ ngác nhìn Thượng Hiên, tâm tính đã sắp nổ tung, gân xanh trên mu bàn tay đã toát ra, thậm chí con run run.
Dạ Côn thấy thế hô to không ổn, xem ra suy nghĩ của nữ nhân đều giống nhau, muốn động thủ sao?!
Hôm nay Dạ Minh chỉ dạy Thượng Hiên một chữ.
Đó chính là!
Lãng (phóng túng, buông thả, không ràng buộc,...)!
Nam nhân phải lãng, nam nhân phải tao, như thế nữ nhân mới yêu thích.
Xem ra Minh ca cũng là tình trường lãng tử a.
Khi mọi người trông thấy Thượng Hiên bước ra bước thứ nhất, cái cằm đều rới xuống mặt đất.
Đây quả thực là bộ pháp ma quỷ!
Chỉ sợ nữ tử đều không dám đi như thế.
Ngươi thậm chí còn phối hợp với thân thể, bờ mông đều sắp vểnh lên bầu trời, dưới ánh bạc, phong tao thao thiên.
Thậm chí liền biểu tình kia đều trở nên... vũ mị!!!
Dạ Minh đều nhìn ngây người.
Đại ca, ta là bảo ngươi lãng, không có bảo ngươi tao a!
Hơn nữa ngươi cầu xin tha thứ, cũng không phải cầu xin tha thứ như thế!!!
Dạ Côn thậm chí phát hiện, tay mẹ vợ đã bóp trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy, phảng phất sắp đến giới hạn.
Chỉ thấy Thượng Hiên đứng ở trước của đại sảnh, tay bắt lan hoa chỉ, vũ động thân thể, sau đó bắt đầu hát hí khúc!!!
Nói thật, mọi người vô cùng kinh ngạc tán thán, thế mà có thể trông thấy quân chủ Đông U Thành vạn năm trước hát hí khúc, hơn nữa còn ăn mặc như vậy, chỉ sợ trước kia chưa từng có.
Nhưng tất cả mọi người cảm thấy, Thượng Hiên hát rất không tệ, thủ thế tư thế đều đúng chỗ.
Thậm chí còn có hoa cánh rơi xuống!!!
Vung hoa cánh đương nhiên là Lưu Lăng.
Cánh hoa rơi lên tóc của Thượng Hiên, thế mà càng tăng thêm một loại cảm giác khác lạ, người quân chủ này tựa hồ có chút đẹp.
Nhất đoạn vũ đạo thêm hát hí khúc, mọi người quả thật xem sướng rồi.
- Hay!
Dạ Minh vỗ tay, dù sao cũng là người lăn lộn qua hoa lâu, loại kiểu hát này có thể xưng nhất tuyệt.
Dạ Côn cũng tranh thủ thời gian tăng nhiệt:
- Hát rất hay, nghe đến say mê.
Đông Môn Mộng trợn trắng mắt, các ngươi nói như thế trong lòng không đau sao?
Thượng Hiên hướng phía Liên Hàn ôn nhu nói:
- Hàn muội.
Vẻ mặt của mọi người là như vậy? )? Д? (.
Hàn muội?
Gọi như thế có phải hơi thổ rồi hay không.
Liên Hàn không có lên tiếng, thế nhưng đôi bàn tay trắng như phấn đã nắm thật chặt.
- Đây là khúc Độc Hí năm đó nàng thích nhất, ta cũng chỉ học được mấy phần, muốn mượn hôm nay diễn cho nàng xem...
Thượng Hiên thật đã tận lực, có thể buông xuống tư thái làm như vậy, người bình thường khẳng định không làm được.
Nhưng mà trên mặt Liên Hàn cũng chưa từng xuất hiện cảm động, thậm chí lạnh giọng nói ra:
- Ta thích? Thượng Hiên, ta thích gì, còn không phải ngươi nói tính!
Mọi người nghe xong biến sắc.
Nguyên bản còn tưởng rằng Liên Hàn sẽ bị cảm động, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, Liên Hàn lại nói lên câu nói như vậy.
Thậm chí Thượng Hiên đều choáng váng.
- Ta... năm đó nàng rõ ràng nói thích.
Ở trong trí nhớ của Thượng Hiên, chính là như thế.
Liên Hàn hừ một tiếng:
- Ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta lúc nào nói qua lời này này, chuyện của ta không phải đều do ngươi tới quyết định sao? Ngươi thích khúc Độc Hí này, lôi kéo ta xem, còn muốn ta thích, ta không thích ngươi liền tức giận!