Mọi người nghe xong cũng hơi sững sờ, như thế nào không giống với Thượng Hiên nói.
Đây quả thực là một loại hành vi bạo quân a, ta muốn ngươi thích ngươi liền phải thích, không thể không ưa thích.
- Ta có sao? Ta vẫn luôn muốn cho nàng điều tốt nhất.
Thượng Hiên âm u nói ra.
Liên Hàn nghe xong cười khẽ một tiếng, loại nụ cười này mang theo một loại bất đắc dĩ thật sâu:
- Tốt? Những thứ mà ngươi cho là tốt, ở trong mắt của ta đều không tốt.
- Thế nhưng mỗi lần nàng đều rất vui vẻ.
- Vậy ta còn có thể thế nào? Ta là Hoàng Hậu, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải cãi nhau chơi với ngươi sao? Ngươi cũng không biết ta muốn cái gì!
- Vậy nàng rốt cuộc muốn cái gì!!!
Ngữ khí Thượng Hiên không khỏi tăng cao lên, khiến Liên Hàn càng khó chịu.
Dạ Minh cũng là im lặng, bảo ngươi hống, ngươi ngược lại tốt, thế mà còn cãi vã với thê tử, có ngươi hống như thế sao.
- Ta muốn cái gì trong lòng ngươi chẳng lẽ không biết sao?
- Nàng không nói ta làm sao biết?
- Còn muốn ta nói ngươi mới biết được sao? Ngươi căn bản không yêu ta!
- Ta chỗ nào không có yêu nàng!
- Ngươi ngay cả ta muốn cái gì cũng không biết, còn dám nói yêu ta?!
Thượng Hiên cả người liền không tốt.
Không chỉ là Thượng Hiên không tốt, Dạ Côn cùng Dạ Tần đều có chút mộng bức, trời ạ...
Nếu mình đụng phải tình huống như vậy, khẳng định cũng sẽ hỏng mất.
Mà Dạ Minh đột nhiên cảm thấy, Mộng Mộng nhà mình vẫn tốt nhất, khéo hiểu lòng người, ít nhất chưa từng dùng một chiêu này với mình.
Nam nhân đều đáp không được, quá khó khăn.
- Hàn muội, ta hôm nay là mang theo thành khẩn nói xin lỗi, đối với chuyện trước kia, đều là lỗi của ta, hy vọng nàng có thể tha thứ cho ta.
Thượng Hiên hít một hơi thật sâu, giữ vững tỉnh táo, dựa theo lời của thông gia, phải có tiết tấu, không thể loạn, cũng không thể lâm vào tiết tấu của nàng.
Liên Hàn băng lãnh nói ra:
- Muốn ta tha thứ cho ngươi? Đời này ngươi cũng đừng nghĩ!
Nghe thấy Liên Hàn nói như thế, trong lòng Thượng Hiên giật mình, thật đúng là bị thông gia nói chuẩn.
Dùng lời nói của thông gia, ngụ ý của câu nói này chính là, ngươi nói xin lỗi còn chưa đủ thành ý.
Cho nên tiếp theo, tất cả mọi người đều nhìn choáng váng.
Chỉ có Dạ Minh lộ ra nụ cười vui mừng, không hổ là thông gia, bước trượt quỳ này thật là quá phong tao, có năm phần phong phạm của mình.
Lúc này Thượng Hiên thế mà ôm thật chặt đùi Liên Hàn, biểu tình kia tựa như đang nói, nếu ngươi không tha thứ, ta sẽ không buông tay.
Đông Môn Mộng cũng câm nín, mấy chiêu số ngươi dùng nát, thế mà toàn bộ giao cho thông gia, ngươi còn không biết ngại.
Liên Hàn cũng bị hành động của Thượng Hiên làm mộng bức.
Dù sao Thượng Hiên đường đường là quân chủ, làm sao có thể dùng loại tư thế này, con ôm đùi, nũng nịu giống như hài tử.
Liên Hàn cũng có chút ngượng ngùng, ngay trước mặt thông gia, ngươi lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ... ngươi không tự ái, ta còn muốn mặt mũi đây!
Dạ Minh cho Thượng Hiên một cái ánh mắt khích lệ, đại trượng phu co được dãn được, điểm ủy khuất này tính là gì.
Chỉ cần hống tốt thê tử, còn không tùy ý giương cánh bay lượn.
- Thượng Hiên! Ngươi làm gì?!
Liên Hàn nhịn không được khẽ quát một tiếng, ngươi thế mà lại dùng ra loại phương pháp thấp hèn này!!!
- Không thả.
Thượng Hiên chém đinh chặt sắt nói ra.
Liên Hàn sâu hít sâu một hơi:
- Lại không thả ta sẽ đạp ngươi!
- Nếu như đạp ta có thể để nàng nguôi giận, xin hãy giẫm chết tình yêu của ta đối với nàng đi!
Mọi người:......
Ngàn vạn không nghĩ tới, vị quân chủ này nói lời tâm tình, vẫn rất liêu nhân, chỉ là có chút buồn nôn.
- Thượng Hiên! Ngươi có còn là nam nhân hay không!
- Ta là một người chết, mặt mũi này không cần cũng được.
Thượng Hiên không thèm đếm xỉa, hôm nay hoặc là thành công, hoặc là lạnh thấu, không có lựa chọn thứ ba.
Mặc dù vẻ mặt Liên Hàn vẫn băng lãnh, thế nhưng trên trán có chút sốt ruột... thậm chí có chút không biết làm sao.
Trong lúc Liên Hàn đang gấp, Thượng Hiên ôm bắp đùi đột nhiên dùng ra sát chiêu.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhịn không được quay mặt qua chỗ khác, các ngươi thật đúng là dám tú ân ái a.
Đông Môn Mộng cũng che khuất con mắt, quá cay mắt rồi.
Mà Dạ Minh nhìn say sưa ngon lành, đây là liên hoàn bẫy, muốn hống tốt nữ nhân, da mặt không chỉ phải dày, còn phải kết hợp với bán manh và một mặt cương mãnh của nam nhân.
Vừa mới bán một đợt manh, trực kích chỗ mềm mại nhất trong lòng nữ nhân, bây giờ lại đến một đợt cương mãnh, là nữ nhân đều sẽ không chịu nổi.
Ba!
Đột nhiên một tiếng vang dội, khiến mọi người lấy lại tinh thần, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Liên Hàn còn bày ra tư thế phất tay, mà Thượng Hiên rõ ràng đã bị quạt một cái bàn tay.
Chuyện bất thình lình khiến Dạ Minh loạn, thậm chí quay đầu nhìn về phía thê tử, phảng phất đang nói... hình như từ trước đến giờ nàng chưa từng đánh ta giống như thế.
Đông Môn Mộng trợn trắng mắt.
Lúc này Thượng Hiên nhẹ nói ra:
- Đây là lần đầu tiên nàng đánh ta.
Liên Hàn tựa hồ cũng bị hành động của mình làm bối rối, âm u nói ra:
- Ngươi quá làm càn!
Lời này vừa mới vừa nói xong, Thượng Hiên thế mà càng thô bạo.
Dạ Côn nhìn hình ảnh trước mắt, nuốt một ngụm nước bọt.
Thê tử không ở bên cạnh, thật sự hoài niệm cái loại cảm giác này.
Dạ Côn cứ như vậy nhìn cha vợ bế mẹ vợ đi, thật là quá bá khí, hơn nữa không nói đạo lý.
Dạ Minh lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Nam nhân nên lãng phải lãng, thế nhưng nên cứng rắn, nhất định phải cứng!
Đây đều là tâm đắc của Minh ca, hống thê tử đó chính là phải hai bút cùng vẽ.
Cái gì ân oán trên vạn năm, ở trong mắt Minh ca, chỉ cần phương pháp dùng đúng, đều không phải vấn đề.
- Thật lợi hại nha.
Đông Môn Mộng âm dương quái khí nói.
Dạ Minh vẫn rất khiêm tốn:
- Một chút chuyện nhỏ, đừng nói nữa, không có gì lớn.
- Cha, vẫn là người lợi hại.
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên, nguyên bản cảm giác chuyện của bọn họ sẽ rất khó giải quyết, thế nhưng cha thế mà nhanh như đã làm xong.
Dạ Minh nhẹ cười nói:
- Vạn năm ân oán nào có nhanh như vậy liền chữa trị tốt, hiện tại chỉ là mới bắt đầu mà thôi, đợi ngày mai Liên Hàn kịp phản ứng, vẫn sẽ như thế...
- Nha, hiểu nữ nhân rất rõ, làm sao tổng kết ra được? Để ta đoán, khẳng định là lấy kinh nghiệm từ những nữ nhân hoa lâu kia đi.
- Mộng Mộng, xem nàng nói kia, từ khi Liệt Cốt rời đi, không có ai gọi ta đến loại địa phương như hoa lâu, cho nên ta đều không đi.
Dạ Minh nói xong đều muốn thề.
- Trong lòng ngươi suy nghĩ gì, chẳng lẽ ta còn không biết sao?
Đông Môn Mộng hừ một tiếng.
Dạ Minh nhếch miệng cười cười, có đôi khi không cãi nhau với nữ nhân, đó là chuyện vô cùng sáng suốt.
Trong lúc người một nhà muốn tiếp tục ăn cơm nói chuyện phiếm, một tên binh lính đi tới báo cáo, Thánh Nhân cho mời.
- Đã trễ thế như vậy, cha còn muốn làm gì?
Dạ Minh nghi ngờ hỏi.
Đông Môn Mộng lo lắng nói ra:
- Hai con đi sớm về sớm, đừng để mẫu thân lo lắng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Vâng.
Mặc dù biết nhi tử rất lợi hại, thế nhưng làm mẫu thân, lo lắng là thiên tính.