Bởi vì vừa mới thu phục được Cổ U, cho nên Tiết Khánh Nguyên năm nay phá lệ không giống bình thường, mặc dù không có tiền, thế nhưng mọi người đều sẽ nghĩ hết biện pháp để bày tỏ niềm hân hoan của bản thân.
Trời còn chưa tối, bách tính đã mặc quần áo mới tinh đi lại ở trên đường phố, đèn lồng màu đỏ phảng phất bao phủ toàn bộ Thái Kinh, nếu như vào đêm, bách đăng tranh sắc, hình ảnh đó nhất định là đẹp nhất.
Mà trước kia Thái Kinh chưa từng rực rỡ như thế, Trưởng Tôn Ngự không làm được, thế nhưng Dạ Tư Không lại làm được, người Thái Kinh cũng dần thừa nhận Dạ gia là ngươi cầm lái.
Dù sao tam quốc láng giềng đều giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, toàn bộ Đông U đều là do Thái Kinh nói, đây là chuyện những địa vực khác không làm được.
Dạ gia.
- Đại ca, thật muốn dẫn theo bọn họ sao?
Dạ Tần thấp giọng nói ra, nhìn Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang đang bị trói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Dẫn theo, hôm nay cả nhà chúng ta đều phải ra ngoài, không có ai trông chừng bọn họ.
- Ta sẽ không chạy.
Mộ Dung Khang bị trói vội vàng nói, biểu đạt ý nghĩ trong lòng.
Chu Tuấn cũng đã tỉnh lại, Dạ Côn biết rõ chân tướng, lúc nhìn Chu Tuấn trong lòng luôn có cảm giác là lạ.
Chu Tuấn đương nhiên cũng phát hiện Dạ Côn có điều cổ quái, chẳng lẽ tên trọc đầu này là Long Dương?!
- Hai người các ngươi thay trang phục đi, Tiểu Khang, ngươi giúp y thay.
Dạ Côn từ tốn nói.
Mộ Dung Khang không biết Dạ Côn muốn dẫn bọn họ đi đâu, nếu như là mình, nhất định là mang đi ra ngoài bí mật thủ tiêu.
- Côn ca, những gì ta biết ta đều đã khai ra hết rồi, đừng giết ta...
Dạ Tần đưa tay vỗ đầu y một cái:
- Ngươi nói cái gì đó?! Là dẫn các ngươi đi xem đèn!
- Xem đèn
Mộ Dung Khang ngốc ngốc hỏi, hù chết bảo bảo, còn tưởng rằng phải chết.
Chu Tuấn cảm giác mình thật đúng là đã nhìn lầm người, tên Mộ Dung Khang này lại sợ chết như thế, trước kia làm sao lại không có phát hiện nhỉ, sớm biết lần này đã không dẫn y theo rồi.
Dạ Côn cười nói:
- Hôm nay là Tiết Khánh Nguyên, dẫn các ngươi đi xem Thái Kinh phong quang.
- Tiết Khánh Nguyên.
Chu Tuấn một bên cười lạnh.
Ba!
Dạ Côn trở tay liền bộp, đánh rất thoải mái, vị thân đệ đệ này ngươi thế nào lăn lộn thảm như vậy? Thật cảm thấy bi ai thay ngươi, năm đó ở trong bụng mẹ không phải ngươi rất ngưu bức sao, hiện tại ngưu bức cho lão tử nhìn một chút.
Chu Tuấn hung dữ nhìn Dạ Côn, ánh mắt kia là tuyệt đối là muốn ăn sống nuốt tươi Côn ca.
Nhưng mà Chu Tuấn quả thật có chút ngông nghênh, sau khi bị đánh còn cười nói:
- Đám thủ hạ kia của ta nhất định biết ta bị trói, người nhà của ta rất nhanh sẽ tới! Ngươi sẽ chết rất thảm!
- Đại ca, hiện tại xử lý y luôn đi!
Dạ Tần nhìn Chu Tuấn không thuận mắt, tiểu tử này đúng là quá phách lối.
Dạ Côn cũng không muốn thủ tiêu y đơn giản như thế, chết đi, vậy quá tiện nghi...
Phải cho y nếm thử, cảm giác mất đi tất cả, giống như mình năm đó, bị vô tình vứt bỏ.
Dạ Côn không nói gì, đi ra khỏi phòng.
Trong hành lang, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, ngay cả Thượng Hiên cùng Liên Hàn cũng như thế.
Thượng Hiên không có hứng thú, vốn là không muốn đi.
Thế nhưng Liên Hàn muốn đi.
Nếu như dựa theo tính cách trước kia, khẳng định là sẽ không đi, thế nhưng hiện tại lại khác.
Trước kia là sống, hiện tại đã chết, cho nên thành thành thật thật đi xem.
Nếu như hai người bọn họ nhanh như vậy liền tiêu tan hiềm khích lúc trước, đó là chuyện không có khả năng, theo Dạ Côn hấy, mẹ vợ là đang hưởng thụ thơi gian cha vợ bồi tội, làm sao có thể tuỳ tiện tha thứ, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Côn Côn, thật phải dẫn theo hai tên kia?
Dạ Minh lo lắng hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Vâng.
- Nếu như người của bọn họ xuất hiện ở trên Tiết Khánh Nguyên, thì biết làm sao bây giờ?
Đông Môn Mộng lo lắng nói, chuyện này không đùa được.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng:
- Vậy cũng là tăng thêm cho Tiết Khánh Nguyên một chút náo nhiệt.
- Lúc này mới giống con rể của Thượng Hiên ta.
Thượng Hiên giơ ngón tay cái lên, làm nam nhân chính là như vậy, càng sợ cái gì, càng phải đón đầu trực kích.
- Giống nam nhân.
Liên Hàn từ tốn nói.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, Côn ca trước kia không giống nam nhân sao...
Rất nhanh, Chu Tuấn ngồi xe lăn gỗ đến, đẩy xe đương nhiên chính là Mộ Dung Khang.
Hai người tựa hồ không thể nói chuyện, xem ra là Dạ Tần ra tay, miễn cho bọn họ kiếm chuyện.
Làm nhất gia chi chủ, Đông Môn Mộng đứng dậy:
- Đi thôi, hôm nay không nên diệt uy phong của Thái Kinh! Dạ gia có thể cắm rễ hay không, liền xem hôm nay!
Dạ Tần nghe mẫu thân nói thế liền rất hưng phấn, phảng phất cảm giác sắp đi đánh trận, thật hy vọng những người kia hôm nay có thể tới, vậy liền để bọn họ có đi mà không có về.
Đến lúc đó người Thái Kinh liền có thể tận mắt thấy Dạ gia uy phong, về sau nào dám lỗ mãng.
Tiết Khánh Nguyên năm trước đều là ngắm đèn vào buổi tối, mà Tiết Khánh Nguyên lần này lại có thêm một hạng mục.
Đó chính là tứ quốc luận võ.
Trong đó tính chất biểu diễn dĩ nhiên là chiếm đa số, dù sao cũng là ngày lễ ở Thái Kinh, nếu như làm Thái Kinh mất mặt, không sợ Tần ca giáo huấn sao...
Đều là người thông minh, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Sân đấu võ nằm ở bên trong Học Viện Thái Kinh, Dạ Tư Niên là cảm thấy sân đấu võ bên trong Học Viện Thái Kinh đủ lớn, có thể chứa đến trăm vạn người.
Nhưng cho dù nhiều như thế, cũng không đủ cho dân chúng Thái Kinh xem, cho nên Dạ Tư Niên nghĩ ra một biện pháp, đó chính là an bài trận pháp trần thuật, khuếch tán toàn bộ Thái Kinh, khiến cho mỗi một góc bên trong Thái Kinh đều có thể nghe thấy.
Mà này người trần thuật, đương nhiên phải giao cho phân tích sư chuyên nghiệp tới làm.
Dạ Côn nhận ra tên phân tích sư kia, năm đó từng phân tích qua một đợt, đáng tiếc một mực không có phân tích chuẩn.
Đối với Dạ Tư Niên an bài, Dạ Tư Không vô cùng hài lòng, loại rầm rộ khiến cho toàn bộ Thái Kinh biết được, để bọn họ biết, dưới sự dẫn dắt của Dạ gia, Thái Kinh sẽ càng hưng thịnh, càng phồn vinh hơn.
Đây là tầm cỡ Trưởng Tôn Ngự trước kia không đạt đến được.
- Học Viện Thái Kinh...
Dạ Tần ngồi ở trong xe ngựa nói nhỏ một tiếng.
Dạ Côn nhìn Học Viện Thái Kinh ngoài cửa sổ một chút, cười cười.
Kỳ thật dựa theo tuổi tác của mình và đệ đệ, lúc này hẳn nên học tập ở học viện, chư không phải như bây giờ.
Đông Môn Mộng cười duyên một tiếng:
- Học Viện Thái Kinh chính là học viện tốt nhất Thái Kinh, trước kia mẫu thân đều muốn các con tới nơi này...
- Thế nhưng bị Học Viện An Kinh đuổi ra ngoài.
Dạ Tần từ tốn nói, xem ra trong lòng vẫn nhớ tới chuyện năm đó.
Dạ Minh cười một tiếng:
- Đuổi ra mới nhìn thấy phong cảnh khác, nếu như không có bị đuổi, hiện tại có lẽ các con cũng không ngồi ở chỗ này.
- Thông gia nói rất đúng.
Thượng Hiên rất tán đồng quan điểm của Dạ Minh.
Dạ Minh hướng phía Thượng Hiên chắp tay:
- Thông gia, chờ lúc nữa phải cùng uống vài chén.
- Đó là đương nhiên.
Vẻ mặt Đông Môn Mộng cùng Liên Hàn phát lạnh, này tên hai nam nhân này thật đúng là cá mè một lứa, không có việc gì liền tụ lại khoác lác uống rượu, vài món thức ăn liền có thể khiến bọn họ bay trên trời.
Cảm giác bên cạnh toát ra sát khí, hai nam nhân lập tức im miệng, không nhìn đối phương, giả bộ như không biết.