Thậm chí còn dùng phương thức huýt sáo để che dấu.
Dạ Côn cười khổ, nhìn cha vợ một chút, trước kia căn bản không sợ mẹ vợ, thế nhưng hiện tại thế nào...
Thế mà bị cha cho lây bệnh, sợ muốn chết... sợ làm mẹ vợ tức giận.
Hiện tại nam nhân đến cùng là thế nào, sợ vợ như vậy...
Nhìn đệ đệ ta một chút, đều là thê tử sợ y.
Nhìn lại Côn ca một chút, thê tử đều không thấy... muốn sợ cũng không cho cơ hội.
Tội nghiệp ba đứa con gái của Côn ca... không có phụ thân ôm ấp, đoán chừng ban đêm đi ngủ đều không ngon.
- Khí thế Học Viện Thái Kinh quả thật bất phàm, nhiều hơn Học Viện An Kinh mấy phần lắng đọng.
Dạ Côn nhìn Học Viện Thái Kinh ngoài xe ngựa nhẹ nói ra.
- Đại ca, hay là chúng ta xuống xe đi bộ một chút?
Dạ Tần đề nghị.
- Được."
- Hai đứa các con đừng có chạy lung tung đấy.
Đông Môn Mộng căn dặn một tiếng, đến lúc đó hoàng thất đều phải đến đông đủ, hiện tại Dạ gia huynh đệ là nhân vật trụ cột, nhất định phải có mặt.
Sau khi Dạ Côn cùng Dạ Tần xuống xe, còn lôi Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang ở sau xe ngựa xuống.
Dù sao hôm nay Côn ca muốn đích thân nhìn hai ngươi bọn họ, miễn để xảy ra ngoài ý muốn.
Mộ Dung Khang có chút nghi hoặc, đang yên đang lành sao lại xuống xe ngựa.
Bất quá cũng yên tâm, dù sao hắn cũng không thể giết mình ở trong học viện đi.
- Đi theo.
Dạ Côn hướng phía Mộ Dung Khang nói ra, nhìn thoáng qua Chu Tuấn, cái tên này thế mà giả vờ sâu lắng không nói lời nào, Côn ca thấy thế lại muốn cho một bạt tay.
Đồng dạng là đệ đệ, làm sao ngươi lại muốn tìm đánh như vậy, ngươi hẳn nên tỉnh ngộ một thoáng.
- Học Viện Thái Kinh quả thật không tệ.
Dạ Côn nhìn kiến trúc xung quanh nhẹ nói ra, tràn đầy khí tức cổ lão, mà Học Viện An Kinh lại không có điểm này.
- Đúng rồi đại ca, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hẳn cũng sắp trở về.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
- Không phải bọn họ ở Cổ U sao?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.
Dạ Tần cười nói:
- Tình huống của bọn họ đại ca cũng biết, Tiết Khánh Nguyên để bọn họ tham gia cùng với chúng ta đi, sẽ náo nhiệt hơn một chút, dù sao Cổ U không thể so với Thái Kinh.
Dạ Côn nhìn đệ đệ, sửng sốt một chút, lập tức vỗ bả vai đệ đệ:
- Đệ đệ, hiện tại ngươi nghĩ chu toàn hơn ta.
Dạ Tần khẽ thở dài một tiếng:
- Kỳ thật bọn họ vẫn đang ráng chống đỡ lấy.
Dù sao Dạ Côn không có cùng một chỗ, cho nên vô phương cảm nhận được, thế nhưng đệ đệ lại khác...
- Trở về cũng tốt, lúc nào?
- Theo đạo lý mà nói, hẳn là đêm qua đã đến, nguyên bản còn muốn cho đại ca một kinh hỉ...
Dạ Tần bất đắc dĩ nói.
Dạ Côn đánh vào ngực Dạ Tần:
- Tiểu tử ngươi, còn bày đặt cho đại ca kinh hỉ.
- Đại ca, sau này chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi một khắc ta đều rất trân quý.
Dạ Tần mỉm cười nói nhỏ lấy.
Dạ Côn nghe xong, nguyên bản nụ cười dần dần hạ xuống, thở dài một hơi:
- Đúng vậy... khi còn bé ta đã suy nghĩ đến chuyện này, không nghĩ nó lại đến nhanh như thế.
- Cho nên chúng ta phải biết quý trọng giờ khắc này.
- Không sai!
- Đại ca!
- Đệ đệ!
Hai huynh đệ nắm chặt tay nhau.
Mộ Dung Khang ở phía sau đều nhìn tới bối rối... này... tựa hồ đã vượt qua tình huynh đệ đi.
Ngay cả Chu Tuấn cũng nhắm mắt lại.
Trong lòng rất hâm mộ tình huynh đệ như thế, đáng tiếc mình không có... từ khi xuất sinh khi đã không có... nếu như người ca ca kia của mình còn sống... sinh tử của hắn, vậy phải xem hắn có muốn giết mình hay không.
Nếu có, khẳng định phải giết!
Mà lúc này Dạ Côn cảm thấy, đệ đệ vĩnh viễn là đệ đệ của mình, nhưng người ở phía sau kia... quả thật không phải.
- Đúng rồi đại ca, lần này trên danh sách luận võ, ta nhìn thấy Tưởng Tử Diệc.
Dạ Tần khẽ cười nói.
Dạ Côn lập tức liền nghĩ tới:
- Tình nhân trong mộng của Phong Điền.
- Ha ha ha... không sai, người ta hiện tại là cao thủ, tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến Kiếm Hoàng.
Dạ Tần cảm thán một tiếng.
- Nói người ta tuổi còn nhỏ, Tưởng Tử Diệc kia hình như còn lớn hơn hai chúng ta đi.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng.
Dạ Tần:......
- Bất quá lần này Phong Điền trở về gặp Tưởng Tử Diệc, không biết có thể thu được mỹ nhân hay không.
Dạ Côn sờ lên cái cằm, trong nhà Phong Điền xảy ra biến cố, nếu như có thể thành toàn cho bọn họ, đây cũng là một chuyện tốt.
Dạ Tần nghiêm túc nói:
- Ta cảm thấy thúc đẩy tương đối tốt, đại ca thấy thế nào?
- Có đạo lý, nếu không chờ một chút chúng ta đi dò thám ý nghĩ của Tưởng Tử Diệc? Nếu như người ta không có ý kia, chúng ta cũng không dễ làm.
- Đại ca nói có lý, chúng ta đi hỏi một chút trước.
- Đi, chuyện này quan trọng hơn.
- Ừm.
Mặc dù Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Các ngươi thế mà dắt dây đỏ cho người khác, tranh mối làm ăn với Nguyệt Lão... đúng là trâu bò.
Lúc này Dạ Côn dừng bước quay đầu nhìn thoáng qua, dọa đến Mộ Dung Khang lập tức đẩy Chu Tuấn tới, kém chút sợ tè ra quần.
Theo Dạ gia huynh đệ đi trên đường lớn Học Viện Thái Kinh, lập tức đưa tới rất nhiều người vây xem.
Một người là Thí Quân Giả, một người ngược sát người, đều là công thần vì Thái Kinh diệt trừ kẻ địch, làm sao có thể không sùng bái.
Đều hô to tên của Dạ Côn cùng Dạ Tần.
Hiện tại Dạ Côn cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng không còn độc hưởng, đệ đệ dựa vào bản lãnh của mình thu được phần thành tựu này, thây là mừng thay đệ đệ ẻ.
Tại trung ương Học Viện Thái Kinh, có một cái sân thi đấu to lớn.
Sân đấu này chính là do Nguyên Tôn Kiếm Đế làm ra, năm đó Nguyên Tôn Kiếm Đế đều ở nơi này luận võ.
Cho nên người có thể đứng ở chỗ này tỷ võ, cũng cảm giác mình dính lấy khí chất của Nguyên Tôn Kiếm Đế, khí lực đều lớn hơn mấy phần.
Nhưng mà tất cả bọn họ đều không biết, Nguyên Tôn Kiếm Đế mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, chỉ là Hổ Điêu dưới chân người khác, chính là loại Hổ Điêu gọi đâu cắn đó kia.
Nhưng bây giờ cũng không cần phải đi cải biến, trong lòng mọi người cần một vĩ nhân, đây là một loại tín niệm chống đỡ.
Ít nhất Dạ Côn là nghĩ như vậy.
- Đại ca, lúc ở Ngũ Nhạc cùng Cổ U, ta chưa thấy qua võ đài lớn như vậy.
Dạ Tần nhìn sân bãi cách đó không xa, nhịn không được cảm thán một tiếng.
Nói thật, Dạ Côn cũng bị võ đài khổng lồ ở trước mắt rung động, đứng bên cạnh, mọi người đều rất nhỏ bé.
- Đệ đệ, có cơ hội ở chỗ này đánh một chầu.
Dạ Côn đột nhiên nói ra.
Chuyện này khiến Dạ Tần sững sờ, ánh mắt lập tức toát ra vẻ hưng phấn:
- Được.
- Tiểu tử ngươi, có phải rất muốn đánh đại ca hay không...
- Ha ha ha... có một chút.
- Thỏa mãn ngươi.
Dạ Côn cười cười, đời này chưa từng cùng đệ đệ so chiêu một chút, chờ đến lúc đó tách rời... liền cùng đệ đệ chơi một chút.
Đoán chừng trong lòng đệ đệ cũng muốn đánh với mình một trận, xem xem rốt cục là khoảng cách bao xa.
Thế nhưng đánh nhau như thế, chỉ sợ phạm vi liên lụy sẽ rất lớn, đến lúc đó vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Nghe thấy đại ca đáp ứng, Dạ Tần lộ ra nụ cười, rất là chờ mong trận chiến với đại ca.