Đi đến bên ngoài võ đài, lúc này đã kín người hết chỗ, hiện tại đâu chỉ hơn trăm vạn.
Bất quá hiện trường có rất nhiều Dạ gia quân đang quản chế, đám người xếp hàng tuần tự tiến vào võ đài, tâm tình chờ mong lần luận võ ngày hôm nay.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đương nhiên là đi thông đạo riêng, hoàng thất có đặc quyền, Dạ Tần tùy tiện đi hỏi Dạ gia quân, rất nhanh liền có một tên phó tướng chạy đến dẫn đường.
- Đội viên dự thi nghỉ ngơi ở nơi nào?
Dạ Tần bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Phó tướng cung kính nói ra:
- Đang ở trong phòng nghỉ chuẩn bị, Dạ chủ soái muốn đi sao?
- Ừm, đi xem một chút.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
- Vâng.
Rất nhanh, Dạ Côn cùng Dạ Tần liền đi tới phòng nghỉ, chút nữa phải dự thi, cho nên hiện tại phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mộ Dung Khang đi theo ở phía sau đang thầm tình toán, lợi dụng nhiều người chạy mất... nhưng rất nhanh liền bỏ đi ý nghĩ này, nếu như bị Dạ Côn bắt được, nhất định sẽ bị đánh gãy tay gãy chân, được không đủ bù mất.
Trong lòng Chu Tuấn thì thầm mắng Mộ Dung Khang không có đầu óc, vừa rồi nhiều người như vậy, ngươi thế mà lại thành thật đi theo.
Mặc dù Dạ Côn cùng Dạ Tần đi ở phía trước, nhưng vẫn luôn chú ý đến hai người phía sau, chỉ cần có động tác gì, liền để bọn chúng biết, vì sao hoa lại nở.
Phòng nghỉ tương đối đơn giản, vụn vặt lẻ tẻ đặt mấy cái bàn lớn cùng mấy cái ghế, mấy người trẻ tuổi tĩnh tọa.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhìn một chút, cũng không nhận ra.
Nhưng một bóng người xinh đẹp trong đó thu hút ánh mắt của hai huynh đệ, một bộ váy trắng có chút tiên khí, mặc dù chỉ là cái bóng lưng.
- Dạ chủ soái!
Mấy người dự thi thấy Dạ Tần tới, lập tức đứng dậy chắp tay hô, ánh mắt mang theo vẻ sùng bái.
Côn ca cũng không có xưng hô, dù sao Dạ Côn ở trong triều cũng không có chức vị, nhiều nhất chẳng qua là một vị Tiểu Vương Gia.
Mà bóng lưng xinh đẹp kia nghe thấy âm thanh cũng chậm rãi quay đầu.
Thật đúng là Tưởng Tử Diệc.
Mặc dù có hơn một năm không gặp, nhưng Dạ Côn cảm giác Tưởng Tử Diệc dường như đẹp hơn rất nhiều, cũng lạnh đi không ít... chẳng lẽ là vì Phong Điền phong tâm sao...
Mà sau khi Tưởng Tử Diệc thấy Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng lộ ra một chút kinh ngạc, dù sao lúc trước từng gặp, thế nhưng thời gian qua lâu như vậy... hai thiếu niên năm đó, hiện tại đã biến thành tồn tại quyền khuynh Thái Kinh.
Xưa đâu bằng nay.
- Tưởng Tử Diệc, đã lâu không gặp.
Dạ Tần nhếch miệng cười nói, tốt xấu cũng tính là bằng hữu, không nên chạy đến cho cái ôm nồng nhiệt sao.
- Dạ Côn Dạ Tần, đã lâu không gặp.
Khóe miệng Tưởng Tử Diệc móc ra một tia đường cong.
Dạ Côn cảm giác, nữ hài tử càng không thích cười, cười rộ lên càng xinh đẹp, trước kia Diệp Lưu cũng như thế, sau này cười lên dễ nhìn lạ thường.
Mình đoán chừng là bị loại nụ cười kia mê hoặc đi.
Người dự thi xung quanh liền hiểu ra, nguyên lai Dạ gia huynh đệ là đến tìm An Khang châu Tưởng Tử Diệc, chẳng lẽ là nhìn trúng mỹ nhân?
Rất có thể.
Lúc này vẫn nên chừa không gian cho người ta.
Rất nhanh trong phòng cũng chỉ còn lại năm người, đương nhiên... Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang cũng ở bên trong.
Dạ Côn trêu chọc cười nói:
- Đừng đứng đấy, ngồi đi.
- Ừm.
- Gần đây thế nào.
Dạ Côn cười hỏi, chẳng qua là nụ cười này làm sao cảm giác có chút... hèn mọn.
Tưởng Tử Diệc nhẹ nói ra:
- Cũng không có gì, ngày ngày tu luyện, lần này đại biểu toàn bộ học sinh An Khang tới tham gia luận võ...
- Như thế à, đã có gia đình chưa?
Dạ Tần đột nhiên hỏi.
Dạ Côn cảm thấy đệ đệ quá trực tiếp, tốt xấu gì cũng nên để đại ca tới chút tiền hí.
Tưởng Tử Diệc hơi sững sờ, có chút không rõ dụng ý của Dạ Tần, bất quá vẫn nhẹ nói ra:
- Vẫn chưa có thành thân.
- Quá tốt rồi.
Dạ Côn kinh hô một tiếng, dù sao nữ hài tử ở Thái Kinh vẫn rất quý hiếm, cho dù hiện tại Tưởng Tử Diệc thành thân cũng không có gì lạ.
Dạ Tần cũng lộ ra nụ cười cao hứng, xem ra tiểu tử Phong Điền kia vẫn có chút vận khí, không lẽ người ta còn đang chờ Phong Điền trở về.
Nhưng mà Tưởng Tử Diệc thấy biểu lộ của Dạ gia huynh đệ, trong lòng lặng yên suy nghĩ... chẳng lẽ huynh đệ bọn họ muốn...
Không phải bọn họ đều đã có thê tử sao? Còn muốn...
- Tưởng Tử Diệc, ngươi cảm thấy Phong Điền thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi, Dạ Tần một bên nghiêm túc nghe.
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang ở phía sau im lặng... các ngươi thật quá nhàm chán, chúng ta thế mà bị các ngươi bắt lấy, đúng là quá mất mặt mà.
Tưởng Tử Diệc đã hiểu ra, bọn hắn là đến nói chuyện cho Phong Điền... dù sao lúc trước Phong Điền ở cùng với bọn hắn.
Đối với Phong Điền, trong lòng Tưởng Tử Diệc thật tồn tại một chút...
Năm đó quen nhau trong lầ luận võ kia, khi đó bị Phong Điền như thế... về sau tại Kiếm Trủng hàn huyên một thoáng, sau này Phong Điền liền đi Thái Kinh, một mực không có liên hệ.
Hồi tưởng lại nam hài kia, Tưởng Tử Diệc khẽ cười nói:
- Phong Điền rất khôi hài, nghe nói trong nhà y xảy ra biến cố, đã đầu quân... không biết hiện tại thế nào?
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Phong Điền quả thật đã đầu quân, biểu hiện rất tốt, hiện tại cũng là tiểu đội trưởng, thủ hạ cũng có trăm người.
Dạ Tần đương nhiên phải gia tăng cho Phong Điền một chút hậu thuẫn, mặc dù là tiểu đội trưởng, nhưng cùng Tưởng Tử Diệc so ra, chênh lệch vẫn rất lớn.
Tưởng Tử Diệc là Kiếm Hoàng siêu cấp trẻ tuổi, mà Phong Điền không phải, hiện tại vẫn chỉ là Kiếm Sư...
Thấp không phải chỉ một chút.
- Vậy y hẳn đã rất nỗ lực.
Tưởng Tử Diệc ôn nhu nói, ánh mắt trong veo, cũng không thấy xấu hổ.
Chuyện này khiến Dạ Côn cảm thấy không lành, chẳng lẽ Phong Điền ở trong lòng Tưởng Tử Diệc không có một chút cân lượng nào?
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, nếu như Tưởng Tử Diệc biểu hiện ngượng ngùng, như vậy còn có thể nói tiếp.
Thế nhưng Tưởng Tử Diệc cũng không có ngượng ngùng, nếu như mạo muội nói ra, chẳng phải sẽ rất xấu hổ?
Tính cách Dạ Tần ngay thẳng hơn rất nhiều, vì chuyện của Phong Điền, cũng bất chấp mặt mũi.
- Tưởng Tử Diệc, nếu như ngươi cảm thấy Phong Điền tốt, các ngươi có thể ở cùng một chỗ hay không?
Dạ Côn:......
Ây, lời này của ngươi có phải có chút kỳ quái hay không, nói thẳng ra như thế, nếu như sau này bọn họ gặp mặt, sẽ càng lúng túng.
Tưởng Tử Diệc nghe xong sững sờ, trong lòng có chút kinh ngạc:
- Dạ Tần, nói chuyện này có phải có chút đường đột hay không?
- Cái gì đường đột hay không đường đột, thoải mái nhanh một chút, đáp ứng hoặc là không đáp ứng.
Tần ca là nam nhân trong quân ngũ, dính vào loại tính tình trực sảng kia.
Dạ Côn mộng bức, người ta là nữ hài tử... ngươi làm chủ soái, không đáp ứng là đắc tội ngươi, đáp ứng... mình cũng không dễ chịu.
Vốn là tới giật dây, ngươi ngược lại tốt, trực tiếp dùng sức mạnh.
Dạ Côn cười nói:
- Tưởng Tử Diệc, chớ để ý, đệ đệ ta có chút sốt ruột, dù sao lần này Phong Điền trở về, chúng ta biết Phong Điền vẫn có ý với ngươi, nghe thấy ngươi ở đây, liền tới hỏi ngươi một chút... có loại kia ý tứ hay không, nếu như có, chúng ta liền hy vọng các ngươi có một cái khởi đầu tốt.