- Tìm người?
Chu Bán Sinh lẩm bẩm một tiếng.
- Đúng vậy.
Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh liếc nhau một cái, lập tức nói ra:
- Biết, lần này vất vả ngươi.
- Cũng là vì Thiên Cung.
Chu Hoài Nhân mang theo nụ cười chắp tay.
- Lần này xuống Thái Kinh như thế nào?
- Phàm nhân tranh đấu mà thôi, không cần để ở trong lòng.
Chu Bán Sinh không có tiếp tục truy vấn, giơ tay lên để Chu Hoài Nhân lui xuống, thật nhìn không ra bọn họ có quan hệ huynh đệ, càng giống như quan hệ thượng cấp và thuộc hạ.
Theo Chu Hoài Nhân sau khi đi, Thủy Linh Linh lo lắng nói ra:
- Chẳng lẽ Tuấn nhi là đang tìm?
- Tuấn nhi từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành gia chủ, tâm trí đã sớm siêu việt cùng tuổi, chuyện nó làm tại Thái Kinh, ta cũng nhìn thấy, quả thật rất không tệ, làm người nối nghiệp, xem như hợp cách... đáng tiếc xuất hiện một thiếu niên lang tên Dạ Côn, phá hủy toàn bộ kế hoạch của Tuấn nhi.
- Chính là Dạ Côn khi nãy nhắc đến?
Thủy Linh Linh nghi ngờ hỏi lại.
Chu Bán Sinh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, lúc nhìn tình báo, ta liền muốn gặp Dạ Côn một lần, thế nhưng Tuấn nhi lại bị hắn gây thương tích, vậy càng nhất định phải gặp, mặc kệ là hắn tới gặp ta, hay là ta đi gặp hắn đều được!
- Ài... đứa nhỏ này, tuổi như vậy không cần nghĩ nhiều như thế.
Thủy Linh Linh nhìn Chu Tuấn, trong lòng cũng đau đớn.
Mà Chu Bán Sinh lạnh nhạt một tiếng:
- Tiểu tử này, đã biết củng cố địa vị, tiên hạ thủ vi cường! Làm gia chủ, đây là ý nghĩ hợp cách, thế nhưng làm gia đình, đây là chuyện đáng xấu hổ!
- Ài...
Thủy Linh Linh tầng tầng thở dài một hơi, nàng rất hối hận chuyện năm đó, nhưng trên đời này, không có thuốc hối hận.
Lúc này, một tên Chu gia thủ vệ ở ngoài cửa cung kính hô:
- Gia chủ, Gia Cát Nhất Cách cầu kiến.
Nghe xong Gia Cát Nhất Cách tới, vẻ mặt Thủy Linh Linh trong nháy mắt không tốt:
- Vừa xảy ra chuyện liền đến rồi!
- Chỉ sợ là vì hôn sự của Tuấn nhi.
Chu Bán Sinh nhíu chặt lông mày.
- Phu quân, hôn sự này tốn không ít công phu mới thúc đẩy được... không thể dễ dàng buông tha.
Chu Bán Sinh bất đắc dĩ nói ra:
- Bất kể như thế nào, Gia Cát Nhất Cách y cũng là thượng giới gia chủ, y có thể thoái vị cho ta... ta cũng không thể cứng rắn.
- Thế nhưng Tuấn nhi thích Gia Cát Thanh, hiện tại tu vi không còn, đối phương lập tức liền đến từ hôn, Chu gia chúng ta không cần mặt mũi sao?!
Chu Bán Sinh hơi hơi híp mắt:
- Nàng ở đây chiếu cố tốt Tuấn nhi, ta đi xem một chút, có lẽ không phải tới vì chuyện này.
Theo Chu Bán Sinh rời đi, Thủy Linh Linh nhìn nhi tử hôn mê trên giường, trong lòng không dễ chịu.
Rõ ràng là đệ nhất gia tộc, làm sao lại cảm giác không có khí lực...
Bên trong thiền điện Chu gia, một vị lão giả đứng ở ngoài điện nhìn hoa đào, mà ở bên cạnh lão giả có một vị nữ tử, nữ tử mặt như hoa đào, dáng người ảo diệu, da thịt trắng nõn như ngọc, óng ánh sáng long lanh...
Một nữ tử như thế muốn tiện nghi cho Chu Tuấn mập mạp, thật là đáng tiếc.
- Gia Cát tiên sinh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Chu Bán Sinh nhanh chân đi đến, mang theo nụ cười vui vẻ, kỳ thật trong lòng cũng không vui, bởi vì Gia Cát Thanh tới, hẳn là giống như mình nghĩ.
Gia Cát Nhất Cách quay đầu cười nhạt:
- Bán Sinh, vẫn tốt chứ.
- Vẫn rất tốt, Gia Cát tiên sinh phí tâm.
Chu Bán Sinh chắp tay cười nói, ở trong Thiên Cung, cũng chỉ có Gia Cát Nhất Cách có thể khiến cho Chu Bán Sinh chắp tay hành lễ.
- Biết ngươi bề bộn, ta cũng nói ngắn gọn, lần này tới là vì hôn sự của Tiểu Thanh.
Gia Cát Nhất Cách cũng rất ngay thẳng.
Chu Bán Sinh nghe xong nghi hoặc hỏi:
- Gia Cát tiên sinh, hôn sự này có vấn đề gì không?
Gia Cát Thanh một bên nhu hòa nói ra:
- Chu thúc thúc, ta cũng không hy vọng đại sự của mình bị trưởng bối các ngươi an bài.
Chuyện này đúng là các trưởng bối đàm tốt, Chu Tuấn ngưỡng mộ Gia Cát Thanh, đó là bởi vì Gia Cát Thanh là tài nữ Thiên Cung, người nào không thích.
Liền Mộ Dung Khang đều muốn lấy được.
- Tiểu Thanh, không có lễ phép!
Gia Cát Nhất Cách quát lớn một tiếng.
- Thật có lỗi Chu thúc thúc, ta khẩu thẳng tâm nhanh.
Gia Cát Thanh hơi hơi nghiêng thân biểu đạt áy náy.
Kỳ thật trong lòng Chu Bán Sinh rất tức giận, từ hôn không phải là đang đánh mặt Chu gia sao?
Trước đó làm sao không thấy tới từ hôn, con của mình vừa mới bị phế, liền vội vã chạy đến từ hôn... muốn thực dụng như vậy sao?
- Có lẽ là khuyển tử nhà ta không xứng với Gia Cát cô nương.
Chu Bán Sinh nhẹ nói ra, trong giọng nói mang theo một điểm nộ khí, nhi tử bị phế, làm cha làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này.
Gia Cát Nhất Cách nhẹ nói ra:
- Bán Sinh, đừng kích động, chuyện này liên quan đến danh vọng của Chu gia, yên tâm đi, sẽ không để cho Chu gia các ngươi thua thiệt.
- Gia Cát tiên sinh, xin lắng tai nghe.
Chu Bán Sinh từ tốn nói.
Trong lúc Gia Cát Nhất Cách chuẩn bị nói, bên cạnh vang lên một đạo âm thanh hư nhược:
- Phụ thân! Nếu bọn họ muốn lui! Vậy liền lui!!!
Chỉ thấy Thủy Linh Linh không biết từ lúc nào, vịn Chu Tuấn đi tới.
Mà Gia Cát Nhất Cách cùng Gia Cát Thanh nhìn về phía Chu Tuấn, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
- Đứa nhỏ này, tại sao như vậy rồi?
Gia Cát Nhất Cách nghi hoặc hỏi, thoạt nhìn bị thương không nhẹ, giống như ngay cả tu vi cũng bị mất.
- Gia Cát tiên sinh, nhanh như vậy liền thu được tiếng gió thổi, vội vội vàng vàng chạy đến từ hôn.
Gia Cát Nhất Cách lắc đầu nói ra:
- Bán Sinh, đây thật là hiểu lầm, tuyệt không có việc này.
Mà Gia Cát Thanh thấy Chu Tuấn như thế, cũng rất hoang mang, Gia Cát gia kỳ thật cũng không biết Chu Tuấn bị thương thành như vậy, hoàn toàn chỉ là trùng hợp mà thôi.
- Gia Cát tiên sinh, chuyện đều như vậy, ta đều hiểu...
Gia Cát Nhất Cách cũng không muốn bị oan uổng, thấp giọng nói ra:
- Ta thấy Chu Tuấn thương thế không nhẹ, ta có thể giúp một chút.
Chu Bán Sinh xem như nghe rõ, cứu con của ngươi coi như điều kiện giải trừ hôn ước.
Không đợi Chu Bán Sinh nói cái gì, Chu Tuấn trầm giọng nói ra:
- Cầm bút tới!
Chu Tuấn cũng không hổ là nam tử, lúc này thế mà còn ngông nghênh.
Trước đó ở chỗ của Dạ Côn, đều là bị Mộ Dung Khang mang loạn tiết tấu, bằng không thì tinh thần thà chết bất khuất khẳng định sẽ cứng chắc đến cùng.
Bút mực rất nhanh liền dâng lên, chỉ thấy Chu Tuấn thế mà viết một phong thư bỏ vợ, trực tiếp vung ở trên người Gia Cát Thanh, lạnh giọng nói ra:
- Hôm nay là Chu Tuấn ta hưu ngươi!
- Ài, ngươi hà tất phải như vậy.
Gia Cát Nhất Cách khẽ thở dài một tiếng, trong lòng bàn tay mở ra... thư bỏ vợ trên mặt đất liền tới tay, thật đúng là lão hồ ly.
- Sông có khúc người có lúc, không ai mãi mãi hèn!
Chu Tuấn mắt lạnh nhìn hai người, hôm nay các ngươi thấy ta tu vi bị phế, cho nên mới tới vũ nhục, một ngày nào đó Chu Tuấn ta sẽ báo thù!
Gia Cát Nhất Cách cũng là người từng trải, vung tay lên, một chiếc hộp màu vàng óng xuất hiện ở trong tay, lập tức trôi dạt đến trước mặt Chu Bán Sinh:
- Đây là Ngưng Tụ Đan, có thể lần nữa ngưng kết đạo lực, cũng có thể trợ giúp nhi tử ngươi.
- Hảo ý tâm lĩnh, Chu gia ta có biện pháp.
Chu Bán Sinh nhẹ nhàng đẩy đan dược trở lại.