Hôm nay Gia Cát Nhất Cách tới đây, cũng không có ý định lui bước, dù sao loại chuyện từ hôn này... đó chính là tuyệt giao, chính là loại không nói lời nào kia.
- Đã ngươi khăng khăng như thế, cũng được... sau này có gì cần giúp đỡ, cứ việc nói, Gia Cát gia ta thiếu Chu gia các ngươi.
Gia Cát Nhất Cách cũng xem như phúc hậu, ưng thuận lời hứa như thế.
Đối với Chu gia mà nói, chỉ có thể coi là một loại đền bù tổn thất, thế nhưng Chu Bán Sinh cũng sẽ không thật đi yêu cầu, như thế sẽ rất mất mặt.
Chu Bán Sinh từ tốn nói:
- Gia Cát tiên sinh, mời trở về đi.
- Vậy liền cáo từ, gia chủ.
Gia Cát Nhất Cách hướng phía Chu Bán Sinh chắp tay, thậm chí hô gia chủ, rõ ràng quan hệ đã rơi xuống điểm đóng băng.
Nếu như Côn ca biết chuyện phát sinh nơi này, khẳng định sẽ nói...
Đối địch với Côn ca, sẽ dần dần mãn tính tử vong, từ hôn vẫn chỉ là dưa cải khai vị, chỉ sợ sau này càng nghiêm trọng hơn.
Ông cháu hai người rời khỏi Chu gia đạp lên tầng mây.
- Chu Tuấn làm sao trở nên như thế, thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng.
Gia Cát Thanh thì thào nói nhỏ, ánh mắt mang theo nghi vấn, Chu Tuấn là trưởng tử Chu gia, người thừa kế gia chủ... ai dám đi đánh nhi tử của gia chủ Thiên Cung chứ, đây không phải đang tìm cái chết sao?
- Nào chỉ nghiêm trọng, phế đi tu vi, đây quả thực là giết người tru tâm, cũng không biết có thâm cừu đại hận gì?
Gia Cát Nhất Cách từ tốn nói.
Gia Cát Thanh lo lắng nói ra:
- Nhưng mà gia gia, chúng ta tới từ hôn vào lúc này, chẳng phải sẽ bị người đám tiếu.
- Ai biết lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Gia Cát Nhất Cách bất đắc dĩ than.
- Hiện tại con rất là hiếu kỳ, là ai đánh Chu Tuấn thành dạng này.
Gia Cát Thanh nhẹ nói ra.
Mà Gia Cát Nhất Cách cũng cười khẽ một tiếng:
- Đúng vật, người này cũng có chút thú vị.
Người chọc Côn ca, tất có Thiên Tru, mặc dù còn chưa có chết, nhưng hôn sự này xem như thất bại, còn khiến Thiên Cung xuất hiện một điểm ngăn cách, thuận tiện đả kích uy vọng Chu gia, thật đúng là một đá trung ba chim.
Lúc này Thái Kinh luận võ, tranh tài vẫn còn tiếp tục, người Thái Kinh đối với chuyện vừa rồi toàn bộ quên mất.
Cho dù là ba vị quân chủ đều quên.
- Đại ca, thật muốn đến Thiên Cung sao?
Dạ Tần nhẹ giọng hỏi.
- Không phải đã nói ta đi xung phong sao?
Dạ Côn cười cười, hết thảy đều nắm ở trong lòng bàn tay.
- Thế nhưng ta luôn cảm thấy, như vậy quá nguy hiểm, ngươi phế đi Chu Tuấn, chỉ sợ người Thiên Cung sẽ không hữu hảo với ngươi.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Lấy thực lực của đại ca, cho dù Thiên Cung cũng chỉ có thể đấu khẩu, nếu bọn họ dùng rượu ngon thịt ngon chiêu đãi thì thôi, còn nếu muốn làm khó, vậy phải hỏi quả đấm của ta trước.
Dạ Tần bất đắc dĩ than nhẹ, kỳ thật mọi chuyện hôm nay đều là chủ ý của đại ca, nếu như người Thiên Cung tới...
Hiện ra thực lực để bọn chúng nhìn một chút, dẫn dụ bọn chúng mời chào.
Nếu như muốn lưu bọn chúng lại, cũng không phải là không thể được, thế nhưng quá mạo hiểm.
Dù sao Thiên Cung trả thù, sẽ khiến toàn bộ Thái Kinh lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, đây là chuyện phi thường không tốt.
Đông Môn Mộng ngồi ở bên cạnh hướng phía Dạ Minh nói ra:
- Nhìn ngươi còn không cố gắng tu luyện, mỗi ngày đều cà lơ phất phơ, người Thiên Cung tu vi thâm bất khả trắc, nhìn vừa rồi đi, thuộc hạ Chu Hoài Nhân đều có thể tránh thoát Thần Toa của ngươi, nếu như không có tam đoạn, căn bản không thương tổn được bọn họ nửa phần.
Lúc này Dạ Minh thoạt nhìn nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, kỳ thật trong lòng Dạ Minh cũng bị đả kích, từ xưa tới nay chưa từng có ai tránh thoát được Thần Toa.
Cho dù có Thần Kiếm, cũng không tránh thoát được.
Vậy mà hôm nay lại phát sinh, chuyện này khiến Dạ Minh sinh ra lo lắng, mình cũng không thể chân người nhà.
- Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng ngộ ra tam đoạn.
Dạ Minh thấp giọng nói ra.
- Rất tốt, từ hôm nay bắt đầu! Kiêng rượu, ngày mai lĩnh hội thật tốt!
- Hôm nay sao có thể kiêng rượu, hôm nay là Tiết Khánh Nguyên mà.
Đông Môn Mộng trực tiếp cho một cái liếc mắt sắc bén, nhìn ngươi yếu phát nổ... khi nãy đều cần thông gia tới cứu, ngươi không tự ái, thế nhưng bọn nhỏ cần mặt mũi a.
Còn không biết xấu hổ lôi kéo thông gia đi hoa lâu.
Dạ Minh hiểu ý của Đông Môn Mộng, xem ra mình phải tu luyện thật tốt.
Năm đó Minh ca là nam nhân ưu tú nhất Thái Kinh, chẳng qua là cuối cùng dừng tu luyện, bằng không thì tu vi hiện tại khẳng định sẽ cao hơn Đông Môn Mộng.
Song khi Minh ca dụng tâm tu luyện, ngay cả mình đều sợ hãi...
Dạ Tư Niên nhìn luận võ, trong lòng có chút nghi hoặc... làm sao cảm giác quên đi thứ gì đó, nhưng lại không nghĩ ra.
Mà Dạ Côn nhìn gia gia một chút, phát hiện gia gia hình như cũng quên đi chuyện vừa rồi.
- Xem ra Dạ Côn muốn trở mặt với người Thiên Cung.
Mạnh Dương Điện Chủ nhìn luận võ từ tốn nói.
Tử Thanh thấp giọng nói ra:
- Như thế cũng tốt, Thánh Điện chúng ta vốn bất hòa với Thiên Cung, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
- Nói không chừng, không cần Điện Hoàng ra tay, Dạ Côn liền có thể thu thập hết Thiên Cung.
Huyền Trạch mang theo ngữ khí trêu chọc nói ra, vừa rồi Dạ Côn thể hiện ra thực lực, thật khiến người ta than thở, hai tay cứ tiếp nhận như vậy.
Tay của hắn làm bằng thứ gì thế?
Ngô Trì làm lão sư của Dạ Côn, cũng không có phát biểu, mặc dù đứng tại lập trường Điện Chủ, như thế là tốt nhất.
Thế nhưng làm lão sư Dạ Côn, vẫn hy vọng học sinh đừng đi mạo hiểm, Thiên Cung cũng không phải đất lành.
- Đại ca, ngươi là dự định đi Thiên Khiếu trước, hay là đi Thiên Cung trước?
Dạ Tần thấp giọng hỏi.
- Dĩ nhiên đi Thiên Khiếu trước, dù sao cũng đã bàn xong, phải đến xem đám Ly Nhi có ở nơi đó hay không.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, đoán chừng là ở...
- Lúc nào xuất phát?
- Ngày mai liền xuất phát.
- Ta đi cùng ngươi.
- Ngươi đí... Thái Kinh còn có rất nhiều chuyện cần ngươi tới làm, ngươi đi Thiên Khiếu với ta, Thái Kinh sẽ không có ai che chở.
Dạ Tần kiên định nói ra:
- Đại ca.
- Hảo đệ đệ, đại ca biết ngươi lo lắng cho ta, thế nhưng ngươi cũng có chuyện trọng yếu phải làm.
- Đại ca, chuyện của ngươi càng quan trọng hơn.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Nghe đại ca.
Dạ Côn không muốn đệ đệ đi, cũng là lo lắng... dù sao cha vợ kia không thể so với cha vợ Thượng Hiên, cha vợ Diệp Hoa rất không dễ nói chuyện.
Thật muốn nhờ cha vợ mang đại quân thi nhân tới giữ thể diện.
Dạ Tần không nói thêm gì, nhưng Dạ Tần cảm thấy lần nhất định phải đi, trước đó nghe Liệt Cốt thúc nói qua, đống bọn của Liệt Cốt thúc rất lợi hại, mặc dù đại ca lợi hại, nhưng cũng không thể đánh nhiều người như vậy...
Mình ít nhất có thể giúp đỡ đại ca ngăn chặn một hai người, gánh vác một chút áp lực cũng tốt.
Luận võ kết thúc trong tiếng vỗ tay náo nhiệt, tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, mà ban đêm vẫn vẫn như cũ, ngắm đèn.
- Đệ đệ, tối nay dẫn đệ muội đi một chút, cũng đã sắp sinh rồi... ngươi phải nhìn kỹ.
Dạ Côn không muốn đệ đệ đi, quan trọng hơn là hài tử của đệ đệ đã sắp ra đời.
Thiên Khiếu quá xa, đi đi về về đoán chừng hài tử đều ra đời, đến lúc đó sẽ giống như mình, rất không tốt.