- Cha, người nghiêm túc một chút, người ta thật lợi hại, từng nghe qua đại quân thi nhân chưa, phụ thân Mộ Nhi, chính là lão đại của đại quân thi nhân.
- Đại quân thi nhân? Như thế nói đến, cũng từng chết qua?
Diệp Hoa nhẹ giọng hỏi.
- Ách... thế ư.
Diệp Hoa lạnh nhạt nói ra:
- Đều bị người giết qua, rõ ràng thực lực cũng không có gì đặc biệt.
- Trước ngươi còn không phải cũng chết qua, hơn nữa còn là hai hồi trở lại.
Đối mặt với Thanh Nhã oán thầm, không khí hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Lưu âm thầm tán dương mẫu thân ở trong lòng, thật thật đúng là quá dũng cảm, dám vạch trần nội tình của cha.
Nhất là chết hai lần, nói một lần, vẻ mặt liền biến đổi một lần.
Nhìn sắc mặt hiện tại của cha đi, rất là đen a...
- Thì tính sao, nàng muốn bản tôn chết, bản tôn chết nàng co thể tái giá có phải hay không?!
Thanh Nhã chưa từng thấy nam nhân cố tình gây sự như vậy, bản lãnh này của mình, toàn bộ bị y được, sau đó dùng tới đối phó mình.
- Cha, mẫu thân không phải có ý kia.
Diệp Lưu dĩ nhiên phải nói chuyện giúp mẫu thân, bằng không tối nay mẫu thân sẽ tức ói máu mấy.
- Hừ!
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, rất hung hăng càn quấy, không ai có thể trị được.
Thanh Nhã rất muốn nắm lỗ tai Diệp Hoa, sau đó hung hăng mắng y một chầu, nhưng lại không dám làm như vậy.
Diệp Ly đang nghĩ, nếu như lúc này đổi thành mẫu thân Đông Môn Mộng, không nói hai lời liền sẽ nắm lỗ tai cha Dạ Minh.
- Cha con thật rất lợi hại...
Nhan Mộ Nhi một bên bỗng nhiên nói ra, ngữ khí mang theo kiên định, mặc dù chưa thấy qua, nhưng khẳng định phải giúp cha ruột nói chuyện.
Diệp Hoa nghe xong từ tốn nói:
- Mạnh hay không, đến rồi mới biết.
- Diệp Hoa, ngươi cảm thấy chơi vui như vậy sao... ngươi nhàm chán kiếm chuyện, sau này bọn nhỏ là thế nào.
Thanh Nhã cũng bắt đầu nóng giận, hướng phía Diệp Hoa xổ một tràng.
Đám người Diệp Ly cảm giác mẫu thân rất trâu bò, lại dám nói chuyện với cha như thế.
- Ta nhàm chán kiếm chuyện? Nàng cảm thấy ta là loại người nhàm chán gây chuyện kia sao?
Diệp Hoa hơi hơi híp mắt hỏi.
- Làm sao không phải, nữ nhi đã tìm được người mình thích, còn làm khó người ta...
- Ta làm phụ thân của Ly Nhi cùng Lưu Nhi, khảo nghiệm con rể một thoáng có làm sao, muốn ta giao bảo bối của ta cho nam nhân khác, ta cũng phải nhìn xem hắn có thực lực bảo vệ bảo bối của ta chu toàn hay không!
Diệp Hoa trầm giọng quát, ngữ khí tựa hồ mang theo một chút xúc động.
Vô Thượng Chí Tôn Diệp Hoa, rất ít khi kích động, càng đừng đề cập đến chuyện giao động cảm xúc, đó là không thể nào.
Thế nhưng hiện tại thế mà phát sinh.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu nghe xong trong lòng chảy ra một dòng nước ấm, vốn tưởng rằng cha tự ái, mới đi làm khó phu quân.
Xem ra là mình nghĩ sai, cha chẳng qua là hy vọng mình có thể sống tốt, cho nên mới đối nghịch với phu quân như thế.
- Hiện tại chỉ biết kiếm cớ, đến lúc đó thua ta xem ngươi làm như thế nào.
- Ha ha, bản tôn sẽ thua sao?
Diệp Hoa cười lạnh một tiếng, nữ nhân này, thế mà không nhìn xem bản tôn là ai, bản tôn có thể thua ư.
Bản tôn thua đối với ngươi có chỗ tốt gì.
- Đến lúc đó tự gây nghiệt...
Thanh Nhã nhẫn nhịn nghẹn miệng, sẽ có lúc ngươi hối hận.
Diệp Hoa đứng dậy từ tốn nói:
- Vì nữ nhi của bản tôn, thua một lần lại như thế nào?
Nghe nói như thế, trong lòng Diệp Ly cùng Diệp Lưu phi thường cảm động, cha là người rất coi trọng thắng thua.
Nhưng vì mình, lại có thể thua... làm sao không dám động được.
Mà Thanh Nhã nghe nói như thế, cũng sững sờ, không nghĩ tới Diệp Hoa còn có ý nghĩ như vậy, chẳng lẽ y thật đã thay đổi rồi?
- Nàng ấy, thật không hiểu bản tôn.
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, lập tức quay người rời đi.
Thanh Nhã mấp máy môi một cái, vẫn đi theo, miễn cho tên quỷ hẹp hòi này lại phát cáu.
Nhìn phụ mẫu đều rời đi, ba nữ nhân khẽ thở dài một tiếng.
Mặc dù phụ thân là nói như vậy, nhưng vẫn không muốn nhìn thấy bọn họ đánh lên đến, ai thua cũng không vui.
Đây quả thực là tam gia hỗn chiến.
- Còn có biện pháp nào không?
Nhan Mộ Nhi thấp giọng hỏi.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu lắc đầu, hiện tại không có biện pháp nào, chỉ có chờ...
Lúc này trong Thiên Cung.
Làm Thiên Cung gia chủ, Chu Bán Sinh nhân được tin tức Thần tộc gửi đến, phải đến thần điện cao nhất Thiên Cung.
- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?
Thủy Linh Linh trông thấy phu quân vội vã như thế, lo lắng hỏi.
- Thần tộc hẳn có chuyện giao phó, ta phải đến Thần Đường một chuyến.
- Vậy chú ý một chút.
Thủy Linh Linh dặn dò.
Chu Bán Sinh ừ một tiếng liền rời khỏi Chu gia, đi tới chỗ cao nhất Thiên Cung.
Chỗ cao nhất dĩ nhiên chính là Thần Đường, mặc dù Thần tộc đã rời đi, nhưng ở nơi này vẫn là có miếu đường, chẳng qua là nơi này gọi Thần Đường mà thôi.
Đi đến bậc thang mây màu vàng, tâm tình Chu Bán Sinh liền có chút thấp thỏm, y chỉ mới gặp sứ giả Thần tộc một lần, chính là lúc kế vị, sau đó chưa từng thấy qua.
Hôm nay đột nhiên triệu kiến, khẳng định có đại sự gì phát sinh.
Thần Đường cũng không hùng vĩ khổng lồ như trong tưởng tượng, tương phản... nó chỉ là một gian căn phòng nhỏ.
Chẳng qua là căn phòng nhỏ này vẫn rất độc đáo, do vàng ròng chế tạo thành, phía trên còn dán đầy mảnh vỡ Lưu Ly, thoạt nhìn vô cùng tin xảo, chói mắt.
Chu Bán Sinh đứng ở cửa ra vào chắp tay hô:
- Thiên Cung Chu Bán Sinh đến đây cầu kiến.
Hai cánh cửa trước mặt từ từ mở ra.
Chu Bán Sinh hít một hơi thật sâu, lập tức bước vào trong phòng.
Sau khi bước vào, hắc ám trong nháy mắt tiêu tán, hiện ra ở trong mắt Chu Bán Sinh, đó là một pho tượng vĩ ngạn.
Pho tượng tản ra uy áp to lớn, mà Chu Bán Sinh phải tản mát ra đạo lực tới ngăn cản, mới có thể dừng bước.
Đây là lần đầu tiên y đến Thần Đường, nếu như Chu Bán Sinh không có đoán sai, pho tượng kia hẳn là Đế Quân trong truyền thuyết.
Trong pho tượng Đế Quân tựa hồ là một lão giả, khóe miệng tràn đầy nụ cười, phảng phất muốn chúc phúc cho thương sinh, cho người ta một loại an lành.
- Chu Bán Sinh, không được vô lễ!
Thế giới trống trải bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh nghiêm khắc, chuyện này khiến Chu Bán Sinh lập tức cúi đầu.
- Thất lễ, xin hãy rộng lòng tha thứ.
- Đế Quân vĩ ngạn không phải các ngươi có thể nhìn chăm chú.
- Hiểu rõ.
- Lần này gọi ngươi qua đây, là muốn ngươi chú ý một chút...
Chu Bán Sinh nhíu chặt lông mày, cung kính nói ra:
- Vâng!
- Ma tộc chết mà phục sinh, có xu thế quật khởi, các ngươi cần phải chú ý...
- Năm đó Thần Ma đại chiến, Đế Quân không phải đã giết chết Ma Quân rồi sao? Hơn nữa Ma tộc cũng đã bị phong ấn rồi?
Chu Bán Sinh nghi ngờ hỏi.
- Phong ấn cũng sẽ có một ngày vỡ tan, theo thám tử tới báo, Thâm Uyên tới một vị mới Ma Quân, thực lực mạnh mẽ chưa từng có, rõ ràng Ma tộc có ý xâm phạm!
- Vâng, đã hiểu! Ta sẽ an bài Thiên Cung chú ý.
Chu Bán Sinh âm u nói ra, Ma tộc an tĩnh trên vạn năm, xuất hiện một Ma Quân mới, muốn lần nữa quật khởi?