- Ngoại trừ chuyện của Thâm Uyên ra, còn có một việc cần ngươi đi xử lý.
- Mời thần sứ phân phó.
Chu Bán Sinh cung kính nói ra.
- Nghe nói Huyền Nguyệt đại lục xuất hiện mấy người, ẩn nấp bên trong Thiên Khiếu Tố gia.
Đối với chuyện này, Chu Bán Sinh cũng biết đến, lúc này cung kính nói ra:
- Ta biết những người này, bọn họ giết Thiên Khiếu Điện Chủ, mà Thánh Điện bất hòa với Thần tộc chúng ta, cho nên ta liền bỏ mặc lấy.
- Đế Quân rất quan tâm đám người kia, bọn chúng xâm lược rất nhiều vị diện, mà Huyền Nguyệt đại lục là vị diện cuối cùng không có luân hãm, bọn chũng cũng không phải chỉ nhằm vào Thánh Điện, mà chính là nhằm vào tất cả chúng ta.
- Vậy bây giờ nên để yên, hay là diệt trừ đi?
Chu Bán Sinh cẩn thận hỏi, có thể dễ dàng xâm lược vị diện, đây chính là nhân vật vô cùng mạnh.
- Ngươi là người phụ trách Huyền Nguyệt đại lục, ngươi hẳn phải biết nên làm cái gì.
Trong lòng Chu Bán Sinh thầm than, ta biết nên làm gì cơ chứ.
Mặc dù không biết, nhưng Chu Bán Sinh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cung kính nói ra:
- Ta đã hiểu.
- Hiện tại Đế Quân đang xử lý chuyện của Ma tộc, Huyền Nguyệt đại lục là ranh giới cuối cùng, không thể rơi vào trong tay bọn họ, nơi này có một đạo Linh Phù, đụng phải kẻ địch không giải quyết được, liền thiêu hủy Linh Phù.
Tại trước mặt Chu Bán Sinh ngưng kết ra một tấm Linh Phù màu vàng kim, Chu Bán Sinh hai tay đón lấy.
- Tạ thần sứ.
- Làm việc thật tốt, Thần tộc sẽ không bạc đãi các ngươi.
- Vâng!
Chu Bán Sinh cúi đầu quát nhẹ, chờ lâu cũng không thấy đáp lại, cảm giác đối phương đã đi...
Nhìn Linh Phù trong tay, trong lòng Chu Bán Sinh trĩu nặng, cũng không có tiếp tục nhìn pho tượng kia, quay người liền rời khỏi Thần Đường.
Sau khi bước ra Thần Đường, cửa phía sau chậm rãi đóng lại.
Trở lại Chu gia, Chu Bán Sinh lập tức chuẩn bị tổ chức hội nghị Thiên Cung, nhằm vào đám người Thiên Phạt kia.
Toàn bộ Thiên Cung rất nhanh nhận được tin tức gia chủ triệu tấp, tranh thủ thời gian đi tới Chu gia, từ khi Chu Bán Sinh làm gia chủ, ngoại trừ ngày bổ nhiệm triệu tập tất cả mọi người, mười mấy năm qua đều không triệu tập... hiện tại đột nhiên triệu tập, khẳng định có việc lớn, việc nhỏ căn bản sẽ không làm như thế.
Thiên Cung, ngoại trừ Chu gia ra, còn có ngũ đại gia tộc.
Lần lượt là Mộ Dung, Gia Cát, Diêm gia, Thượng Quan gia, Lăng gia.
Gia vệ mỗi nhà đều chừng trăm vạn.
Binh lực toàn bộ Thiên Cung cũng gần bảy trăm vạn, không khác đại quốc là bao, ít nhất bàn về số lượng, liền giống như Thái Kinh.
Thế nhưng chất lượng lại khác xa.
Phải biết nhân vật như Nguyên Tôn Kiếm Đế đều muốn vào Thiên Cung, hơn nữa còn không thành công, rõ ràng thực lực trung bình của Thiên Cung cao đến cỡ nào.
Tùy tiện thả một gia vệ xuống, đều là đại nhân vật, chẳng qua là ở trong Thiên Cung, căn bản không tính là gì.
Lúc này Thiên Cung lục đại gia tộc tề tụ ở bên trong Chu gia, nhưng mà cũng không có nghiêm túc trao đổi ở trong thư phòng, mà là ngồi ở trong hoa viên Chu gia.
Gia Cát Nhất Cách, lão đầu này là gia chủ tiền nhiệm, trước đó đã tới, mọi người vẫn rất cung kính đối với y.
Thế nhưng mọi người đều nghe nói... thông gia tựa hồ thất bại.
Mộ Dung Châu là phụ thân của Mộ Dung Khang, dáng người trung niên... vẻ mặt tự nhiên, hai đầu lông mày tản ra một cỗ không giận tự uy, quả thật khác với Mộ Dung Khang một trời một vực.
Ít nhất thoạt nhìn hình như không sợ chết.
Đối với tao ngộ nhi tử gặp phải ở bên ngoài, Mộ Dung Châu đều biết, trước đó Chu Hoài Nhân đã cảnh cáo Mộ Dung Khang đừng nói lung tung.
Thế nhưng Mộ Dung Khang là ai... y chính là người không thể giữ bí mật được, trong nháy mắt liền nói hết mọi chuyện ra.
Cho nên Mộ Dung Châu cảm thấy, lần này tới, rất có thể là nhằm vào Thái Kinh.
Ở trong sáu người, có một nam nhân hình thể cường tráng, thân thể thoạt nhìn giống như một ngọn núi nhỏ, từ khi ngồi xuống liền ăn đến bây giờ.
Người này chính là Diêm gia lão đại, Diêm Dương Văn.
Còn có một nam nhân đứng ở bên cạnh cây hoa đào, lẳng lặng nhìn...
Phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ, y tựa như một tên mỹ nam an tĩnh.
Người kia chính là gia chủ Thượng Quan gia, Thượng Quan Đức Nguyên.
Còn có một nam nhân bắt chéo hai chân, hơi hơi hất cằm lên, phảng phất không để bất kỳ ai vào mắt, trong miệng còn ngậm một cây cỏ dại, biểu lộ có chút không kiên nhẫn.
Y là Lăng gia lão đại, Lăng Chiến.
- Chu Bán Sinh gọi chúng ta tới đây làm gì, lão tử nào có rảnh rỗi ngồi ở đây giết thời gian chứ!
Lăng Chiến không nhịn được vỗ bàn đá tức giận nói.
Gia Cát Nhất Cách nâng đỡ sợi râu, cười nói:
- Lăng Chiến, an tâm chớ vội, gia chủ triệu tập, cho dù đợi đến thiên hôn địa ám, cũng phải chờ.
- Móa!
Lăng Chiến giận mắng một tiếng, mặc dù khó chịu, nhưng gia chủ dù sao cũng là gia chủ, không thoải mái cũng phải nuốt xuống.
Nhìn Diêm Dương Văn cắm đầu ăn, Lăng Chiến phảng phất tìm được chỗ phát tiết:
- Chỉ biết ăn thôi! Ngươi chưa ăn cơm à?!
Diêm Dương Văn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Chiến, cho người ta một loại ý tứ muốn đánh người, thế nhưng Diêm Dương Văn đột nhiên nhếch miệng, thậm chí ngu ngơ gãi gãi cái ót:
- Trong nhà chưa ăn no, bánh ngọt Chu gia làm ăn ngon thật.
Mọi người cũng biết Diêm Dương Văn có thiếu hụt, có chút ngốc.
Một người như vậy, sao có thể thành lão đại của gia tộc, dĩ nhiên là nhờ thực lực.
Đừng nhìn Diêm Dương Văn có chút ngu ngơ si ngốc, thế nhưng tại trong sáu người, thực lực của y chính là đệ nhất.
Bằng không thì vừa rồi Diêm Dương Văn nhìn Lăng Chiến, Lăng Chiến vô thức dừng một chút, đó là một loại sợ hãi.
- Dương Diêm Văn muốn ăn thì ăn.
Mộ Dung Châu không lên tiếng nói khẽ, tựa hồ muốn che chở Diêm Dương Văn.
- Vẫn là Mộ Dung đại ca tốt.
Diêm Dương Văn nhếch miệng cười một tiếng, tâm trí như trẻ em.
Mà Lăng Chiến hừ lạnh một tiếng, hướng phía Thượng Quan Đức Nguyên bên ngoài ngắm hoa hô:
- Thượng Quan, hoa Chu gia đẹp như thế sao...
- Hựu hữu tường đầu thiên diệp đào, phong động lạc hoa hồng tốc tốc.
- Nha, còn ngâm thơ.
Khóe miệng Lăng Chiến giật một cái.
Thượng Quan Đức Nguyên thì thào nói ra:
- Gặp qua hoa đào ngàn vạn, vẫn là Chu gia tốt.
- Hay là Thượng Quan cầm chút trở về gieo trồng đi.
Chỉ thấy Chu Bán Sinh từ bên cạnh đi tới, mang theo ý cười nói ra.
Thượng Quan Đức Nguyên thấy thế chắp tay:
- Quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác, gặp qua gia chủ.
Bốn người khác cũng đứng dậy, hướng phía Chu Bán Sinh chắp tay hô:
- Gặp qua gia chủ.
- Tất cả mọi người ngồi đi, trong lúc cấp bách tranh thủ đến đây, tạ ơn các vị.
Chu Bán Sinh cũng đối với mọi người hành lễ, ngược lại để Lăng Chiến cái kia bạo tính tình tiêu không ít.
Sáu người ngồi ở trong đình, lúc này Mộ Dung Châu nhẹ giọng hỏi thăm:
- Gia chủ, lần này triệu tập là có chuyện gì muốn nói sao?
- Đúng vậy, vừa rồi thần sứ triệu kiến ta, nói hai chuyện.
Nghe thấy thần sứ triệu kiến, năm người khác sững sờ, biểu lộ dần dần nghiêm túc lên.
- Gia chủ, mời nói.
Lăng Chiến âm u hỏi.
- Thứ nhất, thần sứ nói Ma tộc tro tàn lại cháy, tân Ma Quân tiếp thu Thâm Uyên, đối với Thần tộc mà nói là một loại uy hϊế͙p͙ tiềm ẩn, bảo chúng ta chú ý một chút.
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng nói:
- Tân Ma Quân? Có lai lịch gì?