Kiếm của tên này thật đúng là suất khí, hơn nữa còn phối hợp Thần Kiếm, khiến lưỡi kiếm đều phát sinh biến hóa, trên lưỡi kiếm xuất hiện một chút đồ vật kỳ quái, mặc dù không biết là gì, nhưng chính là một chữ, suất.
Hơn nữa còn phát sáng.
Đấu Phù Thế cảm thấy, cái này phải gọi là quang vũ.
Không biết Thanh Hư lão đại ứng đối ra sao, dù sao Thần Kiếm cũng không phải chuyện đùa, lão tôn thượng cũng đã nói... vũ khí có thể thương tổn đoàn đội, ngoại trừ Thần Kiếm không còn thứ khác.
Một khi Như Dương lĩnh ngộ tam đoạn, lại thêm Thần Kiếm, đó chính là tam đoạn mạnh nhất, loại Thần Kiếm này vô cùng hiếm thấy.
Ngay cả Lăng Chiến đều hâm mộ một thoáng, Thần Kiếm tốt khó cầu.
- Không tệ, có chút thú vị.
Tay phải Thanh Hư khoác lên trên chuôi kiếm, nhìn Như Dương khẽ cười nói.
- Xuất kiếm đi, miễn nói ta khi dễ loại tiểu bối không biết trời cao đất rộng như ngươi.
Như Dương lạnh giọng nói ra, ánh mắt thâm thúy, thế mà buông lỏng Ly Hàn Phá Thần trong tay ra.
Mà Ly Hàn Phá Thần xoay quanh người Như Dương, tản ra ánh sáng.
- Thời điểm ta rút kiếm, chỉ sợ ngươi sẽ chết.
Ngón cái của Thanh Hư nhẹ nhàng bắn ra kiếm cách.
Keng một tiếng, kiếm Thanh Hư lộ ra một đoạn ngắn, màu sắc quỷ dị của lưỡi kiếm khiến Đấu Phù Thế rùng mình.
- Giả vờ giả vịt! Nhận lấy cái chết! Giết hắn! Ly Hàn Phá Thần!
Như Dương gầm thét một tiếng.
Ly Hàn Phá Thần xoay quanh phảng phất có thể nghe hiểu Như Dương, bỗng nhiên tản mát ra khí tức kinh khủng, toàn bộ bầu trời ầm ầm rung động.
Nguyên bản bầu trời trong xanh, trong nháy mắt mây đen giăng đầy, dùng kiếm uy liền có thể dẫn phát Thiên Địa Chi Lực, loại cường độ này có thể nói là hiếm thấy.
Mà loại lực lượng cường đại này, đang điên cuồng ngưng tụ, một kiếm này nếu chém xuống... chỉ sợ Thanh Hư sẽ rất khó chịu được.
Đây chính là Thần Kiếm hàng thật giá thật.
Mặc dù trong lòng Đấu Phù Thế kinh ngạc, nhưng còn không đến mức quá lo lắng, đây chính là Thanh Hư, một trong bảy người mạnh nhất dưới trướng lão tôn thượng...
Nếu phái Thanh Hư đến, vậy khẳng định có tự tin như vậy.
Thanh Hư nhìn Thần Kiếm bộc phát uy lực trước mắt, ánh mắt tán phát ra ánh sáng, nguyên lai kiếm còn có thể chơi như vậy, thật lợi hại a.
- Kiếm của ngươi không tệ.
Thanh Hư rất ít khen người, nhưng lúc này cảm nhận được cỗ lực lượng này, vẫn muốn khen khen một cái, người trên cái đại lục này, quả nhiên không phải hạng người bình thường.
Như Dương thấy Thanh Hư còn có rảnh rỗi nói lời này, liền quát lạnh một tiếng:
- Xuống địa ngục hâm mộ đi! Giết!
Nghe được câu này, trong lòng Đấu Phù Thế yên lặng tưởng tượng, muốn chết nhanh như vậy... hình như Thanh Hư lão đại còn chưa chơi đã đi.
Ly Hàn toát ra vô biên quang diệu, phảng phất muốn thôn phệ hết thảy, một kiếm này ra... đó chính là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Vậy mà lúc này Thanh Hư vẫn không có để vào mắt, phảng phất đã biết chuyện mình muốn biết, từ tốn nói:
- Nếu đều là người, vậy ta sẽ nói cho các ngươi biết một cái bí mật nhỏ.
Khóe miệng Đấu Phù Thế giật một cái, hiện tại có nên che lỗ tai lại hay không, bằng không sẽ bị Thanh Hư lão đại giết người diệt khẩu.
- Thanh kiếm này của ta kỳ thật rất thú vị, lúc đầu ta cảm thấy năng lực của nó là cái gân gà, có thể đổi thành Kiếm Linh ra tới tăng phúc cho chủ nhân, nói thật... ta có chút bất mãn, cho nên ta liền hơi thay đổi một chút.
Lời của Thanh Hư Như Dương không có để ở trong lòng, thế gian có rất nhiều loại kiếm, thế nhưng có thể đánh thắng mới là hảo kiếm.
Thế nhưng nghe câu nói phía sau kia, liền có chút kinh ngạc, kiếm còn có thể cải biến?
Đây cũng là lần đầu tiên y nghe thấy chuyện này.
Liền Lăng Chiến cùng Bất Bại đều cảm thấy khôi hài, khoát lác quá mức rồi... Thiên Phạt cũng chỉ đến như thế, đều là một đám người thích thổi ngưu bức.
- Liền để ngươi mở mang kiến thức một chút hào quang của Tà Mị.
Thanh Hư vừa mới dứt lời, lưỡi kiếm lộ ra một đoạn ngắn tựa hồ có ít đồ toát ra.
Chuyện này khiến Lăng Chiến cùng Bất Bại hơi sững sờ, đây là tình huống gì? Y lại không thi triển nhất đoạn hoặc là nhị đoạn, Kiếm Linh làm thế nào chạy đến?
- Có phải cảm thấy rất kinh ngạc hay không, trong lúc ta học kiếm đã tìm đọc qua, cái gì nhất đoạn nhị đoạn tam đoạn, ta cảm thấy... những thứ kia có gì hữu dụng đâu? Kiếm của ta không tới tam đoạn, nhưng lại có thể nghiền ép tam đoạn!
Thanh Hư không đi đường thường, luyện kiếm cũng giống như vậy.
Khai phá độc dược đều không có thời gian, Thanh Hư làm sao có thể đi luyện kiếm, nhưng lão tôn thượng đã nói rồi, cho nên không có cách nào... chỉ có thể cải tạo kiếm một phen, thậm chí còn thông qua được lão tôn thượng, mới có thể không cần đi luyện kiếm.
Chính xác trong đoàn đội, cũng chỉ có một mình Thanh Hư đạt yêu cầu nhanh nhất.
Giống như kiếm danh, cỗ màu tím đen tà môn giống như u linh nổi lên, hướng phía Ly Hàn Phá Thần uy lực vô tận bay đi.
Nhưng giữa kiếm cùng Kiếm Linh, vẫn có một cỗ u vụ màu tím kết nối.
Như Dương thấy qua rất nhiều Kiếm Linh, thế nhưng loại này vẫn rất ít gặp, cho dù thế, cũng có là gì.
- Nói nhiều như vậy, một chút tác dụng cũng không có, hiện tại ngươi có thể đi chết!
Như Dương cảm thấy không sai biệt lắm, có thể đưa tên mập mạp này sang Tây Thiên.
Nhưng vào đúng lúc này, đoàn Tà Mị kia giống như há to mồm, nuốt Ly Hàn Phá Thần vào.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, vừa rồi còn chậm rãi, đột nhiên liền tăng nhanh tốc độ... đánh lén Ly Hàn Phá Thần.
Trong nháy mắt bị Tà Mị bao khỏa, Như Dương liền mất đi cảm ứng đối với kiếm, khiến trong lòng Như Dương cảm giác nặng nề.
Tà Mị dần dần thẩm thấu tiến vào Ly Hàn Phá Thần, tựa như cho tới bây giờ không có xuất hiện qua.
Thế nhưng khiến cho người ta khiếp sợ là...
Sương mù đen tím trong tay Thanh Hư, hiện tại lại kết nối với Ly Hàn Phá Thần.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người choáng váng.
Bao gồm cả Lăng Chiến cùng Bất Bại, chuyện này sao có thể! Cho dù là ăn mòn, cũng không thể ăn mòn Thần Kiếm được!
Hiện tại Đấu Phù Thế xem như hiểu rõ, vì sao lão tôn thượng chỉ cho phép Thanh Hư không cần luyện kiếm, thanh kiếm này của y đã không cần luyện.
Quá biến thái đi.
- Ngươi làm gì!!!
Như Dương hướng phía Thanh Hư quát lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra bối rối, tự tin biến mất không còn sót lại chút gì.
Kiếm của mình bày ngay trước mắt, nhưng lại mất đi quyền khống chế.
Loại cảm giác này cực khó chịu.
- Làm chuyện nên làm mà thôi, tiểu bằng hữu.
Thanh Hư nhìn Như Dương hốt hoảng, bình tĩnh nói ra.
Xem ra mình cải tạo thành công, liền Thần Kiếm cũng có thể khống chế.
Chuyện này cũng phải cảm tạ Tố gia cung cấp Thần Kiếm làm mẫu, bằng không nhất định phải tốn rất nhiều thời gian tới phá giải Thần Kiếm.
- Thanh kiếm này của ngươi rốt cuộc là gì?!
Như Dương quát lạnh một tiếng, toàn thân vô cùng căng thẳng, nhìn cái gò má phì nộn kia, lúc này trong lòng Như Dương thế mà sinh ra sợ hãi...
- Ngươi sẽ biết ngay thôi, đừng quá kinh ngạc...
Thanh Hư từ tốn nói.
Chỉ thấy Ly Hàn Phá Thần trôi nổi thế mà dần dần chuyển động.
Nguyên bản mũi kiếm hướng về phía Thanh Hư, nhưng lúc này theo chuyển động, thế mà nhắm ngay Như Dương, chủ nhân của nó!
- Không có khả năng!
Vẻ mặt Bất Bại âm trầm, kinh hô một tiếng.