TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 774: Mập Mạp, Ngươi Sẽ Chết

- Có ngay, nghe lão đại.
Thanh Hư đi chuẩn bị cần câu, chẳng lẽ lão đại có nhã hứng như thế.
Rất nhanh, hai người ngồi ở cạnh hồ câu cá, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu, chủ đề đều là bản thân Thanh Hư.




Dùng lời nói của Đấu Phù Thế, khi đó tất cả mọi người ghét bỏ Thanh Hư, bởi vì bản thân Thanh Hư chính là một loại độc, chỉ có lão tôn thượng không có ghét bỏ, thậm chí còn thu nhập dưới trướng.


Đây mới là lý do Thanh Hư một mực tùy tùng lão tôn thượng, kỳ thật mỗi một tên thuộc hạ, đều có một đoạn quá khứ với lão tôn thượng.
Đều cam tâm tình nguyện tùy tùng lão tôn thượng, lão tôn thượng tán phát khí tức dụ hoặc, kẻ sĩ chết vì tri kỷ... nói chính là cảm giác như vậy.


Trong đầu Đấu Phù Thế cũng tưởng tượng lấy, nếu như lão tôn thượng gặp khó, mình cũng sẽ xông lên phía trước nhất.


Nếu như không có lão tôn thượng, chỉ sợ mình bây giờ đã biến thành tro cốt, chớ nói chi là đụng phải thê tử tốt như Ly Hồn, đây đều là lão tôn thượng cho, trong lòng Đấu Phù Thế phi thường sùng bái lão tôn thượng.
- Tới.
Nhưng vào lúc này, Thanh Hư nhìn hồ nước bình tĩnh từ tốn nói.


Nhưng mà Đấu Phù Thế cảm giác một thoáng, không hề phát hiện thứ gì... chẳng lẽ nói chính là cá tới.
- Đợi chút nữa ngươi đứng ở bên cạnh nhìn.
- Được.
Đại khái nửa khắc sau, Đấu Phù Thế rốt cục cảm ứng được một đám người hướng phía bên này bay tới.


Trong lòng rất là kinh ngạc tán thán, cảm ứng của lão đại đã đến trình độ quỷ dị.
- Gia chủ, hẳn là rừng cây này.
Bất Bại phiêu phù ở trên bầu trời hướng phía Lăng Chiến nói ra.
Lăng Chiến mang theo nụ cười chiến thắng nói ra:
- Thoạt nhìn bọn họ vẫn chưa đến.


- Nói là trời chiều, là chúng ta tới sớm.
- Có thể làm cho Thiên Cung ta chờ đợi, bọn chúng chết cũngcó ý nghĩa.
Lăng Chiến cũng không chú ý, tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, sau đó đi báo cáo... chờ ban thưởng là được rồi.


- Gia chủ, chờ một chút... hình như ta cảm nhận được một chút khí tức.
Bất Bại thấp giọng nói ra, có hơi cảnh giác.
Lăng Chiến vỗ vỗ bả vai Bất Bại cười nói:
- Tự tin lên Bất Bại, ngươi là đồ tể... đây cũng không phải tác phong của ngươi.


Bất Bại cười khổ một tiếng, có lẽ lo lắng của mình là dư thừa rồi.
Mọi người rơi lại trong rừng cây, rất nhanh liền phát hiện bóng người bên hồ.
Kỳ thật vùng rừng rậm này tương đối nhỏ, ở giữa có một cái hồ... xem như là một mảnh ốc đảo, xung quanh toàn bộ đều là sa mạc.


Đấu Phù Thế lắp xong cần câu, vỗ vỗ quần áo đứng dậy, quay đầu cười nói:
- Không ngờ các ngươi tới sớm như vậy.
Thấy tên sứ giả kia, Lăng Chiến cùng Bất Bại khẽ nhíu mày, nói thật... bọn họ rất không thích người tên Đấu Phù Thế này.


Mà ở bên cạnh Đấu Phù Thế, còn có một cái bóng lưng khổng lồ đang câu cá.
Chẳng lẽ đây chính là chủ nhân trong truyền thuyết sao?
Tên chủ nhân này có chút đặc biệt.
- Chỉ có các ngươi?


Lăng Chiến trầm giọng hỏi, chuyện này không giống như mình nghĩ... hẳn tất cả mọi người Thiên Phạt tới mới phải... vì sao chỉ có hai người ở đây, chẳng lẽ giải quyết xong hai tên này, còn phải đi Tố gia tìm sao?
Đây không phải hố mình sao?!


Lăng Chiến cảm giác mình bị lừa, trong lòng phẫn nộ, đám người Thiên Phạt này quá giảo hoạt! Thế mà đùa bỡn Thiên Cung!
Chỉ thấy Thanh Hư thua dọn cần câu, chống đỡ đầu gối đứng dậy...
- Vậy ngươi cho rằng cần bao nhiêu người?
Thanh Hư quay người đối mặt, lạnh nhạt nói ra...


Đám người Lăng Chiến nhìn Thanh Hư... còn có thân thể mập mạp kia, cái tên mập mạp này nói chuyện thật là phách lối.
Bất Bại nghi hoặc hỏi:
- Ngươi chính là lão đại của Thiên Phạt?
- Ta cũng không phải lão đại của Thiên Phạt, chẳng qua là một thành viên trong đó mà thôi, giống như y.


Thanh Hư khẽ cười nói, nụ cười này... con mắt đều không thấy.
Nghe thấy không phải lão đại Thiên Phạt, trong lòng Lăng Chiến cùng Bất Bại lập tức thất vọng.
- Muốn gặp lão đại của chúng ta, vậy phải qua được cửa ải này của ta đã.


Bàn tay béo mập của Thanh Hư khoác lên trên chuôi kiếm, nhẹ nhàng lung lay, trong giọng nói mang theo khiêu khích.
Đấu Phù Thế thấy thế, lui về phía sau rất nhiều bước, miễn bị Thanh Hư bắn tung tóe thương tổn tới.
Lăng Chiến lạnh giọng nói ra:


- Hiện tại ta đã hiểu, Thiên Phạt các ngươi đều là đồ đần, nói chuyện đều một dạng như thế.
- Gia chủ, để cho ta tới diệt bọn họ, thế mà dám trêu đùa chúng ta... chỉ có xuống địa ngục mới có thể rửa sạch nỗi nhục này!
Nam tử đứng ở phía sau Lăng Chiến cung kính nói ra.


Lăng Chiến hít một hơi thật sâu:
- Như Dương, cho bọn chúng nhìn một chút, kết quả của việc nói lung tung.
- Vâng! Gia chủ!
Khóe miệng Như Dương lộ ra vẻ khát máu, loại công lao này nhất định phải đoạt, đến lúc đó gia chủ ban thưởng, khẳng định sẽ không ít đồ tốt.


Làm một tên cường giả Kiếm Tôn đỉnh phong, hiện tại Như Dương còn kém tam đoạn.
Thanh Hư nhìn đội ngũ bên trong đi ra một người, từ tốn nói:


- Kỳ thật ta muốn các ngươi cùng tiến lên, như thế sẽ càng nhanh hơn, thế nhưng ngẫm lại như thế rất không thú vị, vất vả lắm mới ra ngoài tiêu khiển một thoáng, nếu nhanh quá... sẽ rất thất vọng a.
Như Dương quát lạnh một tiếng:


- Thằng béo cuồng vọng, còn không thúc thủ chịu trói, bằng không chờ đợi ngươi chính là thống khổ chết đi, mỡ trên người ngươi sẽ bị ta từng kiếm cắt xuống.
Đấu Phù Thế nghe được câu này, liền đoán được tử trạng của người kia.


Còn nữa, thế mà gọi Thanh Hư lão đại là thằng béo... ngươi chết, ngay cả lão tôn thượng cũng không cứu được.
Ánh mắt Thanh Hư hơi hơi ngưng tụ:
- Vậy liền xuất kiếm đi.
Như Dương bạt kiếm ra, một hồi kiếm reo lập tức bộc phát.
Oanh!


Vốn là một mảnh ốc đảo, tại thời khắc này... tất cả cây cối đều bị chém đứt.
Đây là khí tức Kiếm Tôn đỉnh phong, tùy tiện một cái tiểu động tác, liền có thể làm ra động tĩnh rất lớn.
Nếu như đặt ở Thiên Lý Thành, vậy sẽ là một tràng tai hoạ.


Nhưng mà khí tức này đối với Thanh Hư không có tác dụng gì, nếu như quan sát tỉ mỉ, khí tức cuồng bạo kia cũng không có xâm nhập vào trong thân thể Thanh Hư, đều bị một cỗ khí tức quỷ dị bắn ra.
Chẳng qua là rất nhỏ bé, phải nhìn cẩn thận mới thấy được.


Như Dương làm tay chân cho Lăng gia, đó cũng là tồn tại mạnh nhất.
Mặc dù không có tam đoạn, thế nhưng trong tay Như Dương có Thần Kiếm.
Mà thanh Thần Kiếm này cũng không có thực thể, cần bám vào trên thân kiếm Như Dương.


Cho nên kiếm uy của Như Dương vô cùng lớn, mặc dù không có cách nào so với tam đoạn, thế nhưng mạnh hơn nhị đoạn không ít.
Bằng không sao có thể đảm nhiệm vị trí lão đại đám tay chân, tất cả đều nhờ vào thực lực.
- Ly Hàn Phá Thần!


Như Dương khẽ quát một tiếng, kiếm trong tay trong nháy mắt cùng Thần Kiếm hợp hai làm một, trên lưỡi kiếm tràn ngập khí tức kinh khủng, giờ khắc này mặt đất đều không chịu đựng được uy áp, dồn dập rời đi, không gian phảng phất muốn bị xé nứt, giống như bị thứ gì điên cuồng đè ép!


Bất Bại nhìn Như Dương, khẽ cười nói:
- So với lần trước, đã lợi hại hơn mấy phần.
- Đúng vậy, Như Dương rất mạnh, nếu như có thể lĩnh ngộ tam đoạn, liền có thể tăng vọt về chất.
- Không sai.
Đấu Phù Thế thấy Như Dương, trong lòng hơi kinh ngạc.


Đọc truyện chữ Full