Chỉ thấy Ly Hàn Phá Thần trong tay Tà Mị nở rộ hào quang, chẳng qua là lần này có chỗ khác biệt, nguyên bản ánh sáng màu vàng kim còn kẹp lấy vật chất tối.
Bên trong Trảm Sát tựa hồ còn mang theo hiệu quả của Đồ Tể, công hiệu quả khẳng định cũng tăng gấp bội.
Đây cũng là chỗ lợi hại của phiên bản 0.1, có thể dung hợp kiếm lại với nhau.
Hai cỗ khí tức phảng phất sắp mãnh liệt va chạm, chỉ thấy trên trời cao, xuất hiện một đoàn vầng sáng hư vô...
Đạo ánh sáng này mang theo một điểm màu lam nhạt, thoạt nhìn tựa hồ cũng không có lực sát thương gì.
Nhưng mà Trảm Sát đã đánh tới thương khung, mà vầng sáng xanh lam cũng lập tức hạ xuống.
Tại thời điểm vầng sáng xanh lam hạ xuống, Thanh Hư cảm thấy mình bị áp bách mạnh mẽ, hai chân dưới mặt đất toàn bộ nổ tung.
Trảm Sát hướng phía thương khung bay đi tựa hồ tốc độ cũng trở nên chậm chạp, phảng phất rất e ngại vầng sáng xanh lam trên đỉnh đầu.
Hơn nữa tốc độ càng ngày càng chậm, đến cuối cùng trực tiếp dừng lại, bị vầng sáng xanh lam đè xuống, thế mà hướng phía phía dưới dũng mãnh lao tới.
Một màn này khiến đám người Diệp Hoa vô cùng kinh ngạc tán thán, một chiêu này thật mạnh...
Mọi người cảm giác Thanh Hư sử dụng ra một chiêu Trảm Sát này đã rất cao cấp, thế nhưng chiêu thức mạnh như thế, thế mà bị âm trầm đè ép, hướng phía tương phản đánh tới... loại tình huống này mọi người chưa từng nghe thấy, hôm nay thật xem như được mở rộng tầm mắt.
- Thanh Hư phải chịu khổ.
Diệp Tử Tử nhìn vầng sáng xanh lam kia nhẹ nói ra.
Mọi người nghe được câu này, cũng phi thường đồng ý, dù sao tôn thượng không cho phép Thanh Hư dùng độc, dùng kiếm... vẫn là kém một chút.
Tạo nghệ của người ta ở trên kiếm, đã đốn ngộ vài vạn năm, mà Thanh Hư mới bao lâu, hơn một năm đi.
Có thể có thành tựu như vậy, đã vô cùng biến thái.
Tà Mị ngẩng đầu nhìn về phía thương khung, trên thân không có run rẩy, tựa hồ hoảng sợ đã sớm bị yên diệt.
Lúc này hai tay Tà Mị nâng quá đỉnh đầu, bảo hộ lấy Thanh Hư dưới thân.
Đến trước tiên chính là Trảm Sát, lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh xuống, mà hai tay Tà Mị tại thời khắc này...
Thế mà mạnh mẽ ngăn chặn Trảm Sát.
Đôi tay mảnh khảnh toát ra đạo lực kinh khủng!
Nhưng mà Thanh Hư phía dưới cũng không khá cho lắm, áp lực từ trên thương khung phảng phất muốn phân giải thân thể, Tà Mị có thể đứng vững, chỉ sợ mình không chịu được.
Đột nhiên!
Cánh tay Tà Mị uốn lượn xuống, áp lực cường đại khiến Tà Mị cũng có chút không chống nổi, hiện tại dùng đến vai gượng chống.
Dù sao Tà Mị ngăn cản cũng không chỉ có Trảm Sát, mà còn có vầng sáng xanh lam đang hạ xuống.
Nhưng mà theo vầng sáng càng ngày càng tới gần, thân thể Tà Mị liền xuất hiện vết rách nhỏ xíu.
Theo Tà Mị xuất hiện vết rách, trên lưỡi kiếm trong tay Thanh Hư cũng đồng thời xuất hiện vết rách.
Âm thanh thanh thúy kia khiến Thanh Hư sầm mặt lại!
Kiếm sắp gãy!
- Lão tôn thượng, Thanh Hư sắp không chống nổi.
Ngụy Thường thấy thế nhắc nhở một tiếng, tiếp tục như vậy, chỉ sợ kiếm của Thanh Hư sẽ hủy.
Nhưng mà Diệp Hoa vẫn không có nói chuyện.
Tuyệt Thiên một bên nhẹ nói ra:
- Thất bại một lần, cũng có thể giúp Thanh Hư càng tiến một bước.
Ngụy Thường khẽ thở dài, nhìn về phía thân ảnh mập mạp kia, ánh mắt y nhìn kiếm dường như có chút khác thường.
Chuyện này khiến Ngụy Thường có chút kinh ngạc, trước đó Thanh Hư cũng không để kiếm ở trong lòng, thậm chí đều cảm thấy, chơi kiếm, cũng là tôn thượng ép.
Thanh Hư chỉ chơi độc.
Thế nhưng hiện tại... Thanh Hư bộc lộ cảm xúc, tựa hồ có chút có dị dạng!
Đây là một loại không nỡ?
Lúc này Thanh Hư nhìn vết nứt càng ngày càng nhiều, trong lòng trĩu nặng.
Thanh Hư không để ý kết quả chiến đấu như thế nào, mà là đang nghĩ, vì sao trong lòng lại xuất hiện tâm tình như vậy.
Theo đạo lý mà nói, mình không nên xuất hiện loại tâm tình này, không phải chỉ là một thanh kiếm bị mình cải tạo thôi sao? Thế mà không nỡ bỏ rồi?
Kỳ thật Thanh Hư không biết, trong quá trình cải tạo, Thanh Hư hiểu rất rõ Kiếm Linh, mỗi chi tiết, mỗi tác dụng, mỗi vị trí, đều cần phải nghiêm túc quan sát.
Còn có lặp đi lặp lại khảo thí, trọn vẹn dùng thời gian nửa năm, phải biết Thanh Hư luyện chế dược phẩm, nhiều nhất sẽ không vượt qua một tháng, sau đó liền nghiên cứu phương thuốc tiếp theo.
Cũng chỉ có thanh kiếm này, thời gian nghiên cứu vượt qua hết thảy.
Có lẽ ở trong quá trình cải tạo, đầu nhập vào tâm huyết cùng tình cảm.
Hơn nữa mỗi người cả một đời chỉ có một thanh kiếm thuộc về mình, không có... liền thật không còn...
- Thật xin lỗi, không bảo vệ được ngươi.
Đột nhiên, Thanh Hư nghe được một câu xin lỗi, câu xin lỗi này khiến Thanh Hư bối rối.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Thanh Hư nhìn Tà Mị trên đỉnh đầu, mặc dù trên mặt hiện ra chính là trạng thái Đồ Tể, nhưng Thanh Hư có thể cảm giác được, lúc này Tà Mị đang nhìn mình, ánh mắt mang theo áy náy.
Chuyện này sao có thể?!
Trong quá trình cải tạo, Kiếm Linh đã hoàn toàn bị mình chi phối, nó không nên toát ra một câu nói như vậy!
Nhưng mà Thanh Hư không biết, nếu như Kiếm Linh không muốn, cho dù cải tạo thế nào cũng không thể đạt được mục đích.
Nói cách khác, Tà Mị là tự nguyện bị Thanh Hư cải tạo, để Thanh Hư ngộ nhận là, Kiếm Linh đã bị mình triệt để rửa, biến thành một cái Kiếm Linh không có linh hồn, không biết, tất cả những thứ này đều là Kiếm Linh tự nguyện.
Kẽo kẹt!
Âm thanh thanh thúy kéo Thanh Hư trở về hiện thực, Tà Mị cũng không chịu được nữa, thân thể tại thời khắc này sụp đổ.
Theo Tà Mị vỡ vụn, kiếm trong tay Thanh Hư cũng vỡ thành từng khối từng khối rơi xuống đất.
Nắm ở trong tay, chỉ có một cái chuôi kiếm bình thường.
Cúi đầu nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, Thanh Hư căn bản không quan tâm đỉnh đầu có thứ gì, mà là cúi người, nhặt lên một khối mảnh vỡ.
Cảm thụ được lạnh buốt trên lưỡi kiếm, Thanh Hư đột nhiên cảm giác lòng có chút đau, có chút không thoải mái.
Loại cảm giác này trước kia chưa từng có!
Mình sinh bệnh sao? Vì sao lại khó chịu như thế, không phải chỉ là một thanh kiếm sao... hiện tại kiếm không còn, lão tôn thượng cũng sẽ không ép mình luyện kiếm, mình liền có thể an tâm chơi độc.
Nhưng vì sao hiện tại không vui?!
Vì sao trong lòng có một cỗ nộ khí thao thiên, mình lại có một loại ý nghĩ muốn báo thù vì kiếm?
Lúc này Thanh Hư mê mang không rõ.
Kỳ thật đây mới là tình cảm giữa người cùng kiếm, ngươi tốt với kiếm, kiếm sẽ tốt với ngươi gấp bội, bảo hộ ngươi gấp bội, giúp ngươi phát huy lực lượng mạnh hơn.
Trái lại giống Bất Bại, từ bỏ kiếm của mình, ỷ lại Thần Kiếm, thực lực vĩnh viễn sẽ chỉ dừng lại ở đó, không còn cách nào tăng lên.
Lăng Chiến thấy cảnh này, nhếch miệng lên trêu tức:
- Thế nào, ngươi biết đau lòng cho kiếm sao? Ngươi cảm thấy ngươi không phải loại người này, theo thái độ của ngươi đối với kiếm, ngươi là loại người không quan trọng kia, dù sao một cái Kiếm Linh đều bị làm cho không có linh hồn, thật khiến ta cảm thán.
- Cũng tốt, hiện tại ta đưa ngươi đi đoàn tụ với kiếm, nếu có kiếp sau, nhớ đối tốt với kiếm của mình một chút.
Lăng Chiến nói lần nữa, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, đợi một thời gian, kiếm của tên mập mạp này, chỉ sợ sẽ càng khủng bố hơn.
Cho nên vừa rồi mới có ý nghĩ hủy kiếm.
Thanh Hư nắm lưỡi kiếm đứt gãy ở trong lòng bàn tay.