Ngụy Thường nhìn người nọ thế mà thu kiếm, trong lòng cũng có điểm nghi hoặc, chẳng lẽ y phát hiện mình rất lợi hại? Chuẩn bị chạy?
- Hôm nay các ngươi vận khí thật tốt.
Lăng Chiến thu lưỡi kiếm vào vỏ, đè nén nộ khí trong lòng khẽ quát một tiếng.
Ngụy Thường nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra:
- Lời này nói thế nào?
- Trong nhà có việc, thả các ngươi một ngựa.
Lăng Chiến lạnh giọng nói ra, trong lòng cảm giác Chu Bán Sinh đang nói láo, hẳn là không muốn mình đạt được phần công tích này, để tránh đoạt uy phong của y.
Nếu thật nói dối, đến lúc đó mình nhất định phải vạch mặt y ở trước mặt thần sứ! Chức gia chủ này ngươi cũng đừng hòng ngồi nữa.
Chẳng qua là hiện tại Ngụy Thường cũng không tính thả người này đi, dù sao người này quả thật có chút lợi hại, hiện tại giết. . . sau này bớt một người, sẽ bớt đi rất nhiều chuyện.
Vậy mà lúc này trong đầu Ngụy Thường vang lên âm thanh của Diệp Hoa.
- Người này tạm thời giữ lại.
Nghe thấy mệnh lệnh của lão tôn thượng, Ngụy Thường thu hồi sát tâm, lão tôn thượng muốn giữ lại, tự nhiên có lý do.
- Nếu trong nhà có việc, vậy bọn ta cũng không giữ lại.
Ngụy Thường từ tốn nói.
Lăng Chiến quét nhìn mọi người, âm u nói ra:
- Lần sau gặp mặt. . . các ngươi sẽ không tốt như vậy.
Nói xong cũng bước vào hư không, mang theo đám người rời đi.
Nhưng mà Lăng Chiến rất là tức giận, chuyện không có hoàn thành, lại chết mất hai người. . .
- Thanh Hư, không sao đấy chứ.
Ngụy Thường nhìn về phía Thanh Hư hỏi.
Mà Thanh Hư đặt mông ngồi dưới đất, ngụm lớn thở dốc:
- Tam đoạn này thật muốn mạng người, ta không có đạo lực, thế mà rút đi tinh khí của ta, hiện tại khiến ta hư thoát vô lực.
Diệp Tử Tử rơi vào bên cạnh Thanh Hư, trêu chọc nói:
- Ngươi chính là quá béo. . .
- Các ngươi phải chú ý một chút, vừa rồi mở ra tam đoạn, đừng dùng như thế. . . ta xem như thử nghiệm.
Thanh Hư nói xong, cả người liền hướng ngã ra phía sau.
Chuyện này khiến mọi người cả kinh không nhẹ, khá lắm. . . Thanh Hư thế mà hôn mê bất tỉnh, đúng là quá kinh khủng.
Dù sao qua nhiều năm như vậy, còn chưa có xuất hiện vị nào bị đánh ngất xỉu đi qua.
Mặc dù Thanh Hư là bị kiếm cắn trả.
Nếu như đổi một người khác, có lẽ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, dù sao trên người Thanh Hư không tồn tại đạo lực.
Mà trong kiếm tồn đạo lực, đối với tam đoạn mà nói, vài phút liền không còn.
Lúc này Lăng Chiến về tới Thiên Cung, tức đến nổ phổi hướng phía Chu gia, muốn nhìn xem tên Chu Bán Sinh kia đang giở trò quỷ gì.
- Chu Bán Sinh, ra đây nói rõ lí do cho lão tử!
Đi vào Chu gia, Lăng Chiến lên tiếng gầm thét, gia chủ tôn xưng cũng không có, trực tiếp hô tên, đây chính là đại bất kính.
Thủy Linh Linh theo đi ra, âm u nói:
- Không biết Lăng gia chủ có chuyện gì, nóng giận như thế?
Lăng Chiến quay đầu nhìn về phía Thủy Linh Linh, ngực trên dưới chập trùng:
- Chu Bán Sinh ở nơi nào, gọi y ra đây!
- Lăng gia chủ xưng hô với gia chủ như vậy sao? Nếu truyền vào trong tai thần sứ, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với Lăng gia chủ đi.
Thủy Linh Linh ngữ khí vẫn bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy một cỗ ý tứ uy hϊế͙p͙.
Lăng Chiến đè nén tức giận trong lòng, hiện tại ngay cả nữ nhân này cũng dám cầm thần sứ tới uy hϊế͙p͙ mình.
Lăng Chiến còn muốn nói chuyện gì, trong đầu liền truyền tới âm thanh của Chu Bán Sinh.
- Ta ở chỗ thần sứ, ngươi chờ chút.
Nghe nói như thế, Lăng Chiến sững sờ. . . Chu Bán Sinh lại bị thần sứ triệu kiến!
Liên tục bị thần sứ triệu kiến hai lần, đây là tình huống như thế nào. . .
Mặc dù không biết tình huống như thế nào, nhưng bây giờ cũng không có cách, chỉ có thể chờ đợi... nếu Chu Bán Sinh nói xấu mình ở trước mặt thần sứ, vậy sẽ không tốt.
- Tẩu tử, không có việc gì. . . ta chỉ tới tìm gia chủ tán gẫu một chút.
Lăng Chiến trong nháy mắt liền biến, tốc độ này ngay cả nữ nhân cũng không theo kịp.
Mà Thủy Linh Linh cười khẽ một tiếng:
- Nếu Lăng gia chủ là tới tán gẫu, vậy mời ngồi, trà ngon nước mát dâng lên.
Trong lòng Lăng Chiến hừ lạnh, nữ nhân này thật đúng là lợi hại. . . nhìn như một câu đơn giản, kỳ thật có thể phản nghe lấy.
- Đa tạ tẩu tử.
Lăng Chiến chắp tay, hướng phía đại sảnh đi đến, chẳng qua là nụ cười giả tạo biến mất.
Chờ đại khái thời gian một nén nhang, Chu Bán Sinh liền từ bên ngoài trở về.
Nhìn Lăng Chiến đã ngồi trong phòng, Chu Bán Sinh hướng phía Thủy Linh Linh nhẹ gật đầu, Thủy Linh Linh liền lui xuống.
- Gia chủ, ta muốn một lời giải thích hợp lý! ! !
Lăng Chiến trầm giọng chất vấn, nếu như lí do không rõ ràng, như vậy thì dùng nắm đấm để giải thích!
Chu Bán Sinh không có vội vã nói, mà là ngồi ở chủ vị, rót cho mình một ly nước, nhẹ khẽ nhấp một miếng.
- Đừng giả bộ sâu lắng! Lão tử đều sắp xử lý xong bọn chúng! Ngươi thế mà gọi ta trở về, vì sao?!
Chu Bán Sinh đặt chén trà xuống, đôi mắt nhìn về phía Lăng Chiến, nhẹ nói ra:
- Ngươi muốn làm cái gì, mọi người chúng ta đều biết rõ, ta cũng không muốn ngăn cản ngươi.
- Cho nên, ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta!
- Gọi ngươi trở về là ý của thần sứ, cũng là muốn cứu ngươi một mạng, thần sứ đối với ngươi tự tiện hành động, vô cùng nghiêm khắc phê bình!
Lăng Chiến nghe xong cả người cũng không tốt, vô thức quát:
- Ngươi gạt ta! ! ! Ta là đang làm việc cho Thần tộc, làm sao lại chỉ trích ta! ! !
- Tựa như trước đó chúng ta thương thảo, thần sứ cũng không trực tiếp bảo chúng ta hành động, bọn họ nói tốt chính là tốt, nói hỏng chính là hỏng, nhưng từ tình huống hiện tại xem ra, là xấu.
- Không có khả năng! ! !
Lăng Chiến kích động đến đứng dậy, trong lòng khẩn trương, nếu như mình ở trước mặt Thần tộc không có ấn tượng tốt, sau này làm sao đi đến Thần giới chân chính.
- Lăng Chiến, ngươi là gia chủ, lúc nào cũng để cảm xúc chi phối, yên tĩnh một chút!
Thấy Lăng Chiến biểu tình như vậy, Chu Bán Sinh khẽ quát một tiếng.
Lăng Chiến thật sâu nhìn Chu Bán Sinh:
- Vừa rồi ngươi nói, thần sứ là vì cứu mạng ta, thế nhưng ngươi nhìn, lão tử một mình liền có thể vặn ngã bọn chúng! Ngươi thế mà mạnh mẽ kéo ta trở về.
- Ta cùng thần sứ đều thấy được.
Chu Bán Sinh nghiêng thân nói ra.
- Thấy liền tốt, đám người Thiên Phạt đó quả thật có tài, thế nhưng ở trước mặt của ta, còn không lật nổi sóng!
- Lăng Chiến, người nói cứu ngươi một mạng không phải ta, là thần sứ, ngươi hiểu chưa! Hiện tại ngươi là muốn nghi ngờ lời nói của thần sứ sao?!
Theo Chu Bán Sinh quát nhẹ, Lăng Chiến tựa hồ từ trong sự kích động dần dần bình tĩnh lại, dù sao Lăng Chiến không dám chất vấn thần sứ, chuyện này không khác gì đi tìm chết.
Bình tĩnh rất lâu, Lăng Chiến nhẹ giọng hỏi:
- Lần này thần sứ triệu kiến ngươi làm gì? Chỉ là khuyên ta trở về?
- Thần sứ bàn giao, Ma tộc bên kia động tĩnh rất lớn, gần đây nhất định sẽ có hành động, bảo chúng ta toàn lực đề phòng, đừng để Ma tộc quật khỏi, lần này cần phải giải quyết sạch sẽ.
- Ma tộc? Ma tộc thật ra tới rồi sao?
Lăng Chiến nhịn không được hỏi, trong ánh mắt mang theo lo lắng, đây chính là Ma tộc. . .