Chu Bán Sinh than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói ra:
- Thần sứ là nói như vậy, thần sứ nói. . . hiện tại Ma tộc bên kia đang lấy lại sức, Ma Quân mới tới là người cường hãn vô cùng, thủ hạ hãn tướng vô số, vừa đến liền đã thống trị toàn bộ Ma tộc.
- Ngưu bức như vậy? Thật muốn tận mắt nhìn phong thái của Ma Quân một lần.
Lăng Chiến cũng có chút kinh ngạc, Ma Quân này không đơn giản a. . .
- Thần Ma đại chiến có lẽ sẽ lần nữa nổ ra, chẳng qua là hy vọng sẽ không nổ ra ở trên Huyền Nguyệt đại lục, Huyền Nguyệt đại lục đã không chịu nổi.
Chu Bán Sinh cũng không muốn đại chiến diễn ra ở trên Huyền Nguyệt đại lục, theo Chu gia ghi chép, năm đó Thần Ma đại chiến, toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục đã bị hủy không sai biết lắm.
Nhưng mà Lăng Chiến lại không nghĩ như vậy, chỉ hy vọng Thần Ma đánh lên, như vậy mình đại biểu Thần tộc, giết Ma tộc. . .
Chỉ có chiến đấu, mới có thể kiếm lấy công tích.
- Chuẩn bị sẵn sàng, Ma tộc bên kia sắp xông phá phong ấn, đến lúc đó sẽ tới Huyền Nguyệt đại lục.
- Xông phá phong ấn? Ngươi đây không phải đang nói càn sao? Phong ấn này là do Đế Quân bố trí, trấn áp Ma tộc nhiều năm như vậy, nói phá liền phá?
Lăng Chiến khiếp sợ quát nhẹ, chẳng lẽ Ma tộc lần này lợi hại như vậy sao. . .
- Đúng, mà phá mất phong ấn, chính là tân Ma Quân.
- Tân Ma Quân, đến lúc đó chém đầu của hắn y xuống. . .
Nghĩ đến nơi đây, khóe miệng Lăng Chiến không khỏi xuất hiện một tia đường cong, hành động vĩ đại như thế, chỉ sợ sẽ trở thành trụ cột của Thần tộc.
Chu Bán Sinh cười khẽ một tiếng, xem ra tên Lăng Chiến này đã muốn chiến công đến phát điên rồi, thế mà còn muốn lấy đầu của Ma Quân.
Hiện tại Thần tộc cũng đang đau đầu vì chuyện này.
- Chuyện Thiên Phạt thần sứ nói thế nào, vì sao bảo ta dừng tay, giết không phải càng tốt hơn sao?
Lăng Chiến có chút không hiểu rõ, Ma tộc xuất hiện có quan hệ đến đám người Thiên Phạt kia sao?
- Ma tộc phá phong ấn nhất định sẽ xuất hiện ở trên Huyền Nguyệt đại lục, mà Huyền Nguyệt đại lục có Thánh Điện, còn có Thiên Phạt.
Theo Chu Bán Sinh nói như thế, Lăng Chiến xem như hiểu ra:
- Thần sứ có ý, để bọn chúng chơi đùa với Ma tộc trước?
Chu Bán Sinh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, thần sứ chính là có ý này, cho nên bảo ngươi tạm thời không nên động đám người Thiên Phạt kia, huống hồ. . . ngươi cũng không được.
- Buồn cười, ta không được?
- Thần sứ nói ngươi không được.
Lăng Chiến: ......
Hiện tại thần sứ thả cái rắm, đều sẽ nói là thơm.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Chờ.
Chu Bán Sinh nhẹ nói ra.
Lăng Chiến đứng dậy, thấp giọng nói ra:
- Ta ghét nhất chính là chờ.
Nói xong cũng rời đi.
Sau khi Lăng Chiến rời đi, Thủy Linh Linh từ bên cạnh đi ra, lo lắng hỏi:
- Ma tộc thật sắp xuất hiện sao?
- Đúng vậy, ta nghe ngữ khí của thần sứ, tựa hồ mang theo lo lắng.
- Năm đó Thần tộc có thể thắng, hiện tại cũng sẽ thắng đi.
Thủy Linh Linh nói nhỏ.
Chu Bán Sinh nhẹ gật đầu, cũng không có khẳng định, từ trong lời thần sứ biết được, Thần tộc bên kia, tựa hồ có chút kiêng kị vị tân Ma Quân này, xem ra không lâu sau đó hẳn sẽ đánh ác liệt một trận ác liệt.
- Tuấn nhi thế nào?
- Nhốt mình ở trong phòng không có ra tới.
Thủy Linh Linh vuốt vuốt cái trán, chuyện của nhi tử khiến cho nàng rất sốt ruột.
- Yên tâm đi, ta đã sai người đi tìm cánh tay, đến lúc đó nối liền là được.
- Chỉ mong như thế, người tổn thương Tuấn nhi còn chưa bắt trở lại sao?
- Hiện tại có rất nhiều chuyện, bất quá nàng yên tâm đi, chuyện của Tuấn nhi nhất định sẽ giải quyết.
- Vậy thì tốt, ta cũng muốn nhìn thử xem, là ai lá gan lớn như vậy, thế mà đả thương con của ta!
Thủy Linh Linh lạnh giọng nói ra.
Chỉ sợ Thủy Linh Linh làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, người đả thương Chu Tuấn, cũng là con ruột của nàng.
Nếu để cho Thủy Linh Linh biết rõ chân tướng, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Một tháng sau.
Lúc này Dạ Côn vẫn ngồi ở trên thảm bay, hướng phía Thiên Khiếu bay đi. . .
- Cũng sắp đến biên giới.
Thượng Hiên nhẹ nói ra.
Dạ Côn nằm ở trên thảm bay, nhìn lên bầu trời bất đắc dĩ nói ra:
- Đã một tháng, chỉ vừa mới tới biên cảnh.
Liên Hàn nhẹ nói ra:
- Thái Kinh ở bắc bộ Đông U, cho nên mới lâu như vậy.
- Sau khi tiến vào Thiên Khiếu, còn phải bay bao lâu mới đến Tố gia, râu ria đều dài ra tới.
Dạ Côn bất đắc dĩ sờ lên râu ria. . .
Râu ria đều dài ra, xem ra cách lúc tóc dài không xa.
Nhìn đệ đệ của mình, râu quai nón đều mọc ra.
- Tố gia tại Thiên Khiếu Thiên Lý Thành, tại phía nam Thiên Khiếu, khẳng định còn phải tiếp tục bay một tháng, cộng lại cũng chính là hai tháng đi.
Thượng Hiên đối với vị trí địa lý vẫn rất rõ ràng, không hổ là Đông U chi vương năm đó.
Dạ Côn ngồi dậy, thăm thẳm nói ra:
- Còn một tháng nữa, trời ạ. . .
- Đại ca, một tháng rất nhanh liền trôi qua.
Dạ Tần vỗ vỗ bả vai đại ca, có thể hiểu được tâm tình của đại ca, dù sao cũng là chuyện liên quan tới tẩu tẩu, khẳng định sẽ nóng vội.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, kỳ thật dọc theo con đường này, Dạ Côn đều đang nghĩ đến một chuyện, đó chính là chuyện cửu tử nhất sinh.
Cửu tử nhất sinh này đến cùng là ở trên đường, hay là nói chuyện khác.
Thật là khiến người ta sợ hãi không yên.
Hàn huyên một thoáng, mọi người ngồi xếp bằng lấy, chỉ có tu luyện, thời gian mới trôi qua nhanh chóng.
Nhưng mà Dạ Côn không có tu luyện, chỉ có thể cầm kiếm ra tới lau lau, nhìn một chút xem có thể đột phá đến tam đoạn hay không, dù sao phải đánh nhau với cha vợ, thêm một con át chủ bài, phần thắng cũng sẽ lớn hơn một chút.
Trong lúc Dạ Côn đang phỏng đoán, lông mày đột nhiên nhíu chặt.
Nguyên bản Thượng Hiên nhắm mắt lại cũng mở mắt, nhìn về phía bóng người cách đó không xa.
Một bóng người đứng trên hư không, ngăn cản đường đi của mấy người.
Dạ Côn nhìn hắc ảnh cách đó không xa, chẳng lẽ đây chính là cửu tử nhất sinh sao?
Dần dần, Dạ Côn thấy rõ ràng bóng người, đây là một nam nhân.
Dạ Tần thấy người cách đó không xa, nói nhỏ bên tai đại ca:
- Đại ca, không cảm thấy nam nhân này giống người nào ư?
Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, làm sao cảm giác, trên trán người này, tựa hồ có điểm giống Lưu Nhi a.
Hơn nữa nam nhân này, vẻ mặt tựa hồ có chút không tốt, tựa như táo bón vậy.
- Nhận biết?
Thượng Hiên tò mò hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Không biết.
Dạ Tần lên tiếng hô:
- Các hạ là ai, vì sao chặn đường chúng ta?
Nam nhân ánh mắt thủy chung đặt ở trên người Dạ Côn, lúc này trầm giọng hô:
- Ngươi chính là Dạ Côn?
- Đúng vậy, ngươi biết ta?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, hiện tại mình nổi danh như thế sao? Uy danh đều truyền tới nơi này.
- Ngươi là Dạ Côn liền tốt, ta là ca ca của Lưu Nhi!
Không sai, tới chính là ca ca của Diệp Lưu, Diệp Diễm!
Dạ Côn nghe xong sững sờ, biểu tình kia trong nháy mắt liền đổi:
- Ai nha, nguyên lai là đại cữu tử tới, mau tới ngồi. . .
Diệp Diễm nhíu chặt lông mày, tên Dạ Côn này. . . làm sao cảm giác lỗ mãng như thế, không có chút trầm ổn nào.
Muội muội sao lại ưa thích nam nhân như vậy, thật không tài nào hiểu nổi.