- Không có khả năng!
Dạ Tần hướng phía Ngụy Thường quát lạnh một tiếng, lực lượng của mình là do. . . do không khí cho mình.
Ngụy Thường nhìn về phía Dạ Tần hỏi:
- Ồ? Ngươi thật chắc chắn không thể nào sao?
- Ngươi có chứng cớ gì! ! !
-Chứng cứ đương nhiên là có, còn nhớ năm đó lúc ngươi chinh phạt Ngũ Nhạc bị vây quét không?
Lời nói của Ngụy Thường khiến Dạ Tần nhíu chặt lông mày:
- Thì sao, chuyện này cũng không phải bí mật.
- Lúc ấy mọi người bên phía các ngươi tử trận, chỉ còn lại có một mình ngươi, nếu không phải ta âm thầm giúp ngươi, chỉ sợ khi đó ngươi đã chết.
- Ngươi có chứng cớ gì không?
Dạ Tần âm u chất vấn, khi đó phát sinh chuyện gì, chính mình đều quên. . . tỉnh lại mới biết được mọi chuyện phát sinh.
Dạ Tần vừa mới nói xong, trong không khí vang lên âm thanh:
- Dạ Tần.
Nghe thấy tiếng gọi đó, cả người Dạ Tần đều cứng đờ.
Y sao có thể quên được giọng nói này! Đây không phải là người thần bí kia sao? Người thần bí đã cho mình lực lượng! ! !
- Là ngươi!
Dạ Tần kinh hô một tiếng.
- Đúng, là ta.
Nếu như trước đó Dạ Tần còn chưa tin, như vậy hiện tại đã tin chín phần.
Dạ Côn cũng không ngờ được, người cho đệ đệ mình lực lượng, lại chính là bọn họ.
- Vì sao?
Dạ Côn chất vấn đến, các ngươi cho đệ đệ ta lực lượng, nếu như không có mục đích, Dạ Côn ta đây thật sẽ không tin tưởng.
Ngụy Thường nhìn dáng vẻ của Dạ Côn, tò mò hỏi:
- Làm sao? Đệ đệ ngươi mạnh lên, ngươi không vui sao?
- Tại sao các ngươi lại tìm đệ đệ ta! ! !
Trong lòng Dạ Côn đã toát ra nộ khí, các ngươi có thể nhằm vào ta, thế nhưng châm đối thân nhân của ta, như vậy ...
Ngụy Thường chắp tay từ tốn nói:
- Bởi vì ngươi là phu quân của tiểu tôn thượng, đây cũng là một loại may mắn.
- Ta không cần!
Dạ Tần đột nhiên trầm giọng nói ra.
Dạ Tần cũng không ngốc, bọn họ rõ ràng là đang lợi dụng mình đối phó đại ca, lực lượng như vậy không cần cũng được.
Không thể không nói, Tần ca thật đúng là chân nam nhân, cầm được thì cũng buông xuống được.
Dù sao nếu như mất đi lực lượng, như vậy con đường sau này, sẽ trở nên vô cùng gập ghềnh.
Nhưng cho dù là như thế, Dạ Tần cũng sẽ không tiếp nhận hảo ý của kẻ địch đại ca, huống chi đây căn bản không phải ý tốt gì.
- Dạ Tần, chúng ta không phải địch nhân của ngươi, chúng ta là người trợ giúp ngươi.
Ngụy Thường nhẹ nói ra.
- Ta nói. . . ta không cần sự trợ giúp của các ngươi!
Dạ Tần quát lạnh một tiếng.
Ngụy Thường khẽ thở dài.
Diệp Hoa đứng ở phía sau từ tốn nói:
- Ngụy Thường, xem ra kế hoạch của ngươi không có bất kỳ tác dụng gì.
- Lão tôn thượng, mặc dù không có tác dụng, thế nhưng cũng đã chứng minh dược liệu Thanh Hư luyện chế, quả thật có thể có tránh Thiên Lôi.
Ngụy Thường cung kính nói ra, chỉ cần có thể lẩn tránh Thiên Lôi, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ánh mắt Dạ Côn dần dần âm lạnh lên, hỏi:
- Cho nên, các ngươi là đang làm thí nghiệm ở trên người đệ đệ ta?
- Dạ Côn, ngươi không giúp đệ đệ ngươi coi như xong, chúng ta giúp đệ đệ ngươi là sai sao?
Trư Can Liệp trong đám người lên tiếng hỏi.
Nhưng mà muốn ly gián Dạ gia huynh đệ, đúng là nằm mơ.
- Đại ca sẽ giúp ta, mà Dạ Tần ta cũng không cần sự trợ giúp của các ngươi.
Dạ Tần lần nữa tuyên bố thái độ của mình, huynh đệ đồng tâm hiệp lực.
- Vậy thì thật không có biện pháp.
Ngụy Thường giang tay ra, tiếp tục nói:
- Dạ Tần, không phải ngươi luôn muốn cùng ngươi đại ca đường đường chính chính đọ sức một trận sao? Hiện tại chính là cơ hội tuyệt vời.
Quả thật trước đó Dạ Tần cũng đã nói, muốn cùng đại ca đánh một trận thật sáng khoái, nhìn thử xem ai lợi hại hơn.
Thế nhưng một mực không có cơ hội, hiện tại cơ hội tới ...
Ngụy Thường khẽ cười nói:
- Dạ Tần, kỳ thật ngươi đều muốn cùng đại ca ngươi so tài một chút, nhưng ngươi không nói. . . có một số việc, phải làm mới biết được kết quả, ngươi chỉ thiếu một chút động lực mà thôi, cái động lực này, do chúng ta cho ngươi. . .
Ngụy Thường lời vừa mới nói xong, con ngươi Dạ Tần dần ngưng kết ra một đoàn khói đen, tựa như lúc ấy nổi giận chém vạn người.
Dạ Côn thấy dáng vẻ của đệ đệ, cuống cuồng... tức giận hướng phía Ngụy Thường quát:
- Các ngươi đã làm gì đệ đệ ta! ! !
- Yên tâm đi, chẳng qua là kích phát dục vọng nội tâm đệ đệ ngươi. . . để y làm chuyện y muốn làm ...
Ngụy Thường khẽ cười nói.
- Ngươi! ! !
Dạ Côn giận đến nói không ra lời.
Hiện tại đám người Diệp Ly cũng rất gấp, thế nhưng lại không nói ra lời ...
Lúc này Thượng Hiên từ tốn nói:
- Dạ Côn, tỉnh táo lại, đừng loạn.
Nghe thấy cha vợ nói, Dạ Côn hít một hơi thật sâu, nhìn về phía đệ đệ tựa hồ chết lặng:
- Đệ đệ. . .
Con ngươi Dạ Tần đã biến thành màu đen, khóe mắt tựa hồ có vật chất màu đen đang phiêu đãng, thoạt nhìn vô cùng tà dị.
- Đại ca. . . cơ hội khó được. . . chúng ta còn không có hảo hảo đọ sức một trận.
Dạ Tần nhìn về phía đại ca, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Keng!
Kiếm của Dạ Tần ra khỏi vỏ! ! !
Song lần này ra khỏi vỏ kiếm, chỉ không phải là địch nhân. . . mà là chính đại ca của mình.
Dạ Côn khó có thể tin nhìn về phía đệ đệ.
Đệ đệ thế mà dùng kiếm chỉ mình?
Trong lòng toát ra vô số cảm xúc. . . khó chịu ...
- Dạ Côn, đây cũng là nguyện vọng của đệ đệ ngươi, ngươi không thể thỏa mãn y một lần sao?
Ngụy Thường nhẹ nói ra.
Dạ Côn nắm thật chặt nắm đấm, bọn họ chính là muốn nhìn huynh đệ mình tương tàn! ! !
- Đệ đệ ngươi từ nhỏ đã bị hào quang của ngươi bao phủ, làm một nam nhân. . . làm người lấy ngươi làm gương, nhưng cùng lúc cũng muốn siêu việt cái tấm gương này, Dạ Côn. . . có đôi khi ngươi hẳn nên thành toàn đệ đệ ngươi một lần, không nên cảm thấy, đây là đang tổn thương đệ đệ ngươi. . . tương phản, đây là tôn trọng đối với đệ đệ ngươi.
Diệp Hoa đều muốn tán dương Ngụy Thường, công phu chém gió lúc nào trở nên lợi hại như vậy.
Kỳ thật Ngụy Thường cũng không phải chém gió, cũng là hiểu qua, mới cho ra kết luận như thế.
Mà Dạ Côn nghe Ngụy Thường nói, đừng nói. . . quả thật có chút đạo lý.
Nhất là câu cuối cùng kia, đây là một loại tôn trọng đối với đệ đệ.
Một mực cảm thấy, có thể sẽ tổn thương đến đệ đệ, nhưng kỳ thật không làm. . . mới là tổn thương đệ đệ.
Khiến đệ đệ cảm thấy, người đại ca này đang xem thường y. . . có đôi khi tiếp nhận đệ đệ khiêu chiến, cũng không phải một chuyện xấu.
Hơi thở hắt ra, Dạ Côn nhìn về phía đệ đệ, nghiêm túc nói:
- Được. . . mượn cơ hội này, huynh đệ chúng ta đánh một trận thật tốt.
- Đại ca, cảm ơn ...
Mặc dù lúc này Dạ Tần đã hắc hóa đi, nhưng tình cảm đối với đại ca vẫn không có cách nào hắc hóa ...
Thế nhưng Diệp Ly không đành lòng thấy cảnh này, Diệp Ly biết tình cảm của huynh đệ bọn họ, mà bây giờ lại quyết đấu.
- Phụ thân, cho dù người muốn khảo nghiệm phu quân, cũng không thể như thế a.
Lúc này Diệp Ly rất không vui, chất vấn phụ thân mình.
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng:
- Vi phụ quá cưng chiều các con, mà ngay cả Dạ Côn cũng giống như vậy!