- Chuyện đó có quan hệ gì sao. . . người đây là muốn huynh đệ bọn họ tương tàn.
Diệp Lưu cũng nhịn không được muốn nói một câu.
- Huynh đệ tương tàn? Diệp Lưu, chẳng lẽ con không cảm thấy được, giữa huynh đệ bọn họ cần một trận chiến đấu chân chính sao?
Diệp Hoa từ tốn nói, nữ nhi của mình chỉ thấy mặt ngoài, còn có rất nhiều thứ không có phát hiện.
- Tựa như Ngụy Thường vừa mới nói, đây là ý nghĩ trong nội tâm Dạ Tần, y không cần Dạ Côn bảo hộ.
Một bên Liệt Cốt nhẹ nói ra:
- Lão tôn thượng nói không sai, ta ở Dạ gia một khoản thời gian, mặc dù đứa nhỏ Dạ Tần này không có biểu hiện ra ngoài, thế nhưng người y muốn được tán thành nhất, chính là Dạ Côn.
Diệp Tử Tử cũng vô cùng tán đồng quan điểm của Liệt Cốt:
- Quả thật như thế, có đôi khi bảo hộ quá mức, sẽ khiến người khác cảm thấy là đang xem thường.
- Thế nhưng một năm qua, Dạ Tần đã chứng minh bản thân rồi.
Nhan Mộ Nhi một bên thấp giọng nói ra.
Lúc này Tuyệt Thiên từ tốn nói:
- Dạ Tần chứng minh chẳng qua là cho thế nhân xem, thế nhưng ở trong mắt, trong lòng Dạ côn vẫn tồn tại một cỗ ý muốn bảo hộ.
- Huynh đệ chỉ có đánh một trận, mới có thể cởi ra nút thắt trong tư tưởng của bọn họ.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Liệt Cốt cảm thấy lão tôn thượng nói không sai, bất quá cảm thấy. . . lão tôn thượng cũng không phải đang tận lực khảo nghiệm con rể, mà cũng là đang dạy con rể.
Dù sao ta Côn ca vẫn là người trẻ tuổi, dù cho cộng thêm đời trước, đó vẫn là một người trẻ tuổi.
- Thật là tò mò, dược lực này của Thanh Hư đến cùng có thể phát huy ra lực lượng bao lớn.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Thanh Hư kiêu ngạo cười nói:
- Lão tôn thượng, không phải Thanh Hư ta khoác lác, đây là một loại dược đo ni đóng giày, tiềm lực có bao lớn ngay cả chính ta cũng không thể ước lượng, nhưng nếu như thí nghiệm thành công, cần đại lượng dược liệu.
- Để Ngụy Thường an bài thu thập, dù sao loại dược này đã có thể lừa qua Thiên Lôi.
Diệp Hoa nhẹ nói ra, Thiên Lôi ở vị diện này quả thật khiến cho người ta rất kỳ quái.
Thanh Hư lo lắng nói ra:
- Hiện tại ta lo lắng chính là hiệu quả lẩn tránh Thiên Lôi, sẽ chỉ xuất hiện ở trên người Dạ Tần.
- Vậy liền làm cái thí nghiệm thứ hai, nếu như cũng có thể lẩn tránh Thiên Lôi, vậy thì nguyên nhân không phải do người.
Diệp Hoa nghiêm túc căn dặn, đây chính là một khâu vô cùng trọng yếu.
Diệp Hoa đã nghe nói qua, trong lúc diễn ra Thần Ma đại chiến, Thiên Lôi chưa từng đánh xuống, đây rõ ràng là nhằm vào giống loài bên ngoài Thần Ma.
Muốn chinh phục Huyền Nguyệt đại lục, vậy thì nhất định phải giải quyết vấn đề Thiên Lôi này.
- Vâng!
Thanh Hư cung kính đáp.
- Được rồi, trước xem trận chiến giữa bọn họ đi, hẳn sẽ rất thú vị.
Diệp Hoa thấp giọng nói ra, đứa con rể này của mình rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, hôm nay liền có thể thấy rõ ràng.
Giữa sân, hai huynh đệ đứng đối diện, cách nhau không đến ba trượng, mà Dạ Tần đã rút kiếm.
Dạ Côn lần đầu tiên trông thấy đệ đệ rút kiếm, thậm chí cũng không biết kiếm củ đệ đệ có thuộc tính gì.
Nghĩ tới đây, Dạ Côn cảm giác mình quá không quan tâm tới đệ đệ.
- Rút kiếm đi.
Dạ Tần trầm giọng nói, khí tức trên người dần dần tán phát, một cỗ cương phong bàng bạc từ trên thân thể Dạ Tần phát ra, sóng khí cuốn cát vàng xung quanh lên, hình thành một cỗ vòi rồng cỡ lớn, cuốn sạch cả vùng.
Dạ Côn thở dài một hơi:
- Đệ đệ, nếu muốn đánh, như vậy đại ca sẽ không lưu thủ.
Nói xong Dạ Côn bước một chân ra sau, vẻn vẹn một cước như thế, một cỗ cương phong mãnh liệt hơn phát ra, xung quanh trong nháy mắt bình tĩnh lại, vòi rồng to lớn kia lặng yên tan biến.
Mà Dạ Côn nắm chặt hai quả đấm. . . khí tức trên người dần dần tăng lên.
- Đại ca, muốn dùng nắm đấm sao?
Dạ Tần hỏi.
- Nắm đấm chính là điểm đại ca ngươi lợi hại nhất!
Dạ Côn trầm giọng nói ra, lập tức đạp một cái, thế mà tiến công trước.
Ánh mắt Dạ Tần đột nhiên trở nên hưng phấn lên:
- Tới tốt lắm! Đại ca, ta liền thích ngươi giống như hiện tại! ! !
Lưỡi kiếm trong tay Dạ Tần hướng phía hư không chém một phát.
Kiếm khí như tơ bạc phá vỡ không khí, hướng phía nơi xa chém đi, rõ ràng bị Dạ Côn tránh khỏi.
Dạ Tần cũng không hy vọng như thế có thể thương tổn được đại ca, kiếm trong tay hướng phía bên trái quét ngang.
Ầm!
Một tiếng vang trầm bỗng nhiên vang lên, dưới chân Dạ Tần trong nháy mắt nổ tung, một cỗ sóng khí hình tròn nổ tung, như sóng to gió lớn.
Dạ Côn một quyền này đánh vào lưỡi kiếm Dạ Tần.
Chuyện này khiến Dạ Côn có chút kinh ngạc, đệ đệ của mình lại có thể hoành kiếm, cần có lực lượng bao lớn mới có thể ngăn cản được một quyền này.
- Đại ca, lực đạo không tồi.
Dạ Tần nhếch miệng lên một tia đường cong, rất vui vẻ.
Theo Dạ Tần nói xong, quyền trái bỗng nhiên oanh ra.
Nắm đấm ma sát với không khí tản mát ra ánh sáng chói mắt, mà Dạ Côn thấy thế, ánh mắt co lại một chút.
Đồng dạng sử dụng quyền trái oanh ra.
Oanh!
Nổ vang phảng phất muốn nối liền trời đất, đất đai dưới chân hai người nổ tung giống như là đậu hũ, tất cả mọi người quan chiến bị cỗ khí tức này khiếp sợ đến.
Thấy Dạ Tần có thể phát huy ra lực lượng như thế, Liệt Cốt cũng nhịn không được hỏi:
- Thanh Hư, loại thuốc này còn không? Cho ta một khỏa.
Thanh Hư cũng không nghĩ tới, loại dược kia lại ngưu bức như thế:
- Thật không còn, ta cũng không nghĩ tới uy lực lại to lớn như thế, sớm biết ta đã dùng rồi.
- Rõ ràng là ngươi sợ chết.
Diệp Tử Tử nhịn không được đả kích một thoáng, trong lòng cũng rất khiếp sợ, hiện tại Dạ Tần quả thật rất biến thái.
Nàng đã từng tiếp nhận nắm đấm của Dạ Côn, nắm đấm của tiểu tử này rất nặng, mà Dạ Tần thế mà dùng kiếm chặn lại, lực đạo này cũng rất mạnh a.
Thế nhưng Diệp Tử Tử cũng biết, hiện tại Dạ Côn cũng không có thể hiện ra nắm đấm chân chính, dù sao cũng là đệ đệ của mình, sao có thể hạ tử thủ.
Bất quá, Dạ Tần hiện tại. . . rất muốn thắng đại ca!
Lúc này hiện trường khói mù tràn ngập, đều không nhìn thấy thân ảnh của hai người.
Đột nhiên, mọi người nghe thấy âm thanh của Dạ Tần.
Nộ Phóng, Thương Lan!
Theo một tiếng hô lên như thế, mọi người thấy một bóng người bay ngược ra...
Hung hăng ngã trên cát vàng, cát vàng nhấc lên cao tới trăm trượng, khẳng định sẽ phi thường đau đi.
Theo cát vàng tán đi, mọi người nhìn thấy Dạ Tần đứng tại chỗ, như vậy có thể nghĩ, vừa mới bay ra ngoài chính là Dạ Côn.
Nhưng mà kiếm trong tay Dạ Tần biến mất. . . thay vào đó lại là một đôi quyền sáo màu bạc.
Nguyên lai kiếm của Dạ Tần có thể hóa thành một loại hình dáng khác, đây cũng là tình huống hiếm thấy.
Nhưng mà vừa rồi Dạ Côn cũng không nghĩ tới, kiếm của đệ đệ lại biến thành quyền sáo, hơn nữa quyền sáo này uy lực không nhỏ, cho dù chặn được. . . nhưng vẫn bị lực lượng của đệ đệ đánh bay ra ngoài.
- Đậu xanh, lực lượng này hơi cường điệu quá.
Liệt Cốt nhịn không được sợ hãi than một tiếng, thế mà một quyền đánh ra tổn thương bạo tạc như thế.
Khóe miệng Thanh Hư đang run rẩy, trước kia đều là mình thí nghiệm thuốc, thế nhưng lần kia Ngụy Thường vội vã dùng, cho nên liền ...
Bây giờ thấy lực lượng của Dạ Tần, Thanh Hư cũng có hơi hướng tới, lần kia quyết đấu cùng Lăng Chiến, nếu như lực lượng của mình mạnh một chút, cũng sẽ không xuất hiện kết quả như vậy.