Lúc này liền Diệp Hoa đều phải nhìn Dạ Tần thêm vài lần, lực lượng này quả thật khiến cho người ta rung động, còn có kiếm trong tay y cũng giống như vậy.
Chuẩn xác mà nói, hiện tại đã không tính là kiếm, mà là một đôi quyền sáo màu bạc, tựa hồ ẩn chứa lực lượng cường đại.
Đối với loại tình huống này, ngay cả Diệp Hoa đều khó mà nói, Thanh Hư cho dược, đến cùng là thật mạnh như vậy, hay là bởi vì do bản thân Dạ Tần dẫn tới.
Ba người thê tử Côn ca hiện tại không dễ chịu, trơ mắt nhìn phu quân của mình bị đánh bay ra ngoài. . . thậm chí đều cảm thấy, đây là lần đầu tiên phu quân bị đánh bay ra ngoài, nhưng mà người đánh. . . lại chính đệ đệ.
Theo một tiếng nổ vang, Dạ Côn từ bên trong cát vàng nhảy lên, rơi trên mặt đất, trên thân cũng chưa từng xuất hiện vết thương thực chất, một quyền vừa rồi kia chẳng qua là trùng kích rất lớn, mà Côn ca hoàn toàn có thể phòng vệ.
- Kiếm của ngươi...
Dạ Côn cũng bị thanh kiếm này của đệ đệ cả kinh, kiếm biến thành quyền sáo, nếu như đoán không sai, thanh kiếm này cũng phi thường hiếm hoi.
Dạ Tần giơ lên song thủ, có thể trông thấy ngân sắc quyền sáo tản ra hào quang, mà trên mu bàn tay còn có một số lỗ khảm.
- Đúng vậy, tuy nói là kiếm, còn không bằng nói là một bộ quyền sáo. . . đại ca, ngươi cho tới bây giờ không có hỏi ta, kiếm của ta là gì.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
Trong lòng Dạ Côn cũng xuất hiện áy náy, xác thực như thế, một mực không có hỏi đệ đệ kiếm của y là dạng gì.
Tựa hồ cũng quên đệ đệ có một thanh kiếm như thế, mà hôm nay, đệ đệ lấy ra, lực lượng khiến mình nhìn mà than thở.
- Quả thật có nhiều chỗ đại ca vẫn không làm tới nơi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- Không sao, huynh đệ chúng ta đừng nói những chuyện này, hiện tại. . . đánh thật tốt.
Dạ Tần nắm thật chặt nắm đấm, khí tức còn đang không ngừng tăng lên, cát vàng dưới chân cũng dần dần phù không.
Trong lòng Dạ Côn không muốn thương tổn đệ đệ, cho nên vẫn quyết định xuất kiếm ra.
Đương nhiên cầm là Lãnh Lãnh.
Không Không sợ đả thương đệ đệ, Thuẫn Thuẫn tính công kích không phải rất mạnh, cho nên Lãnh Lãnh là lựa chọn tốt nhất ...
Thấy đại ca lấy kiếm ra, Dạ Tần nhếch miệng cười:
- Đại ca, lúc này mới phải!
- Đệ đệ, cẩn thận!
Dạ Côn khẽ quát một tiếng, trong tay chấn động, mặt đất dưới chân xuất hiện một vết nứt.
Dạ Tần gầm thét một tiếng, nắm tay phải xiết chặt, không khí phảng phất đều muốn bị rút khô, quyền phong quét ngang, mang theo khí tức tử vong hướng phía Dạ Côn đánh tới.
Lúc này Dạ Tần không có bất kỳ ý lưu thủ, toàn lực mà đi.
Oanh! ! !
Tiếng nổ vang chấn thiên vờn quanh ở bên tai, cát vàng như sóng biển nhấc lên trăm trượng, trước nắm đấm Dạ Tần xuất hiện một mảnh vực sâu khổng lồ.
Thấy tình huống như vậy, mọi người kinh hô, một quyền này của Dạ Tần phát ra uy lực to lớn.
Mà Dạ Côn đứng ở nơi đó bị đánh, chẳng lẽ lúc này đã biến thành mảnh vụn?
Dạ Tần nhíu chặt lông mày, nhưng vào lúc này. . . Dạ Tần nhìn thấy một sợi tóc xanh của mình rơi xuống đất, sau lưng vang lên âm thanh của đại ca:
- Thời điểm chiến đấu đừng sững sờ.
Dạ Côn liền đứng ở sau lưng Dạ Tần không xa.
Thấy tình huống như vậy, đám người Diệp Hoa vô cùng nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng thấy Dạ Côn bị đánh, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi khác
- Hẳn là do thanh kiếm kia.
Thanh Hư suy đoán nói ra.
Diệp Hoa không phủ nhận, gật đầu nói:
- Đây là một thanh kiếm hệ tinh thần rất mạnh, vừa rồi ngay cả bản tôn cũng bị lừa.
- Kiếm của hai huynh đệ này thật thú vị.
Ngụy Thường đứng ở bên cạnh khẽ cười nói.
Nhưng mà Diệp Ly muốn nói, phu quân còn có hai thanh kiếm, chỉ là không có lấy ra mà thôi, mà phu quân lợi hại nhất không phải kiếm. . . mà là nắm đấm, dù sao phu quân còn có một thân phận khác, Ngân Sắc Nam Nhân.
Tuyệt Thiên thấp giọng nói ra:
- Thanh kiếm này của Dạ Côn quả thật rất tà môn.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng:
- Nếu là vấn đề tinh thần, như vậy gia cố tốt tinh thần của mình là được, sẽ không bị thanh kiếm kia mê hoặc.
Nghe thấy lão tôn thượng nói, mọi người yên lặng nhẹ gật đầu, bất quá tất cả mọi người rất tò mò, kiếm của lão tôn thượng là một thanh kiếm như thế nào...
Lúc này giữa sân, Dạ Tần chậm rãi quay người nhìn về phía Dạ Côn, trầm giọng nói ra:
- Đại ca. . . chúng ta là đang chiến đấu.
Dạ Tần có ý là, không cần cắt tóc nhường như thế, trực tiếp thấy máu.
Dạ Côn dĩ nhiên nghe hiểu ý của đệ đệ, thế nhưng mình đả thương đệ đệ, hắn thật không làm được.
- Đại ca! Ngươi có nghe hay không! Nghiêm túc một chút!
Dạ Tần gầm thét một tiếng, thân hình trong nháy mắt liền biến mất.
Tốc độ nhanh chóng khiến Dạ Côn đều có chút kinh ngạc.
Một hơi thời gian đều tới, Dạ Côn liền cảm nhận được quyền phong đột kích, khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi.
Oanh!
Một quyền này lần nữa oanh ra một cái hẻm núi lớn, cả vùng đều đang lắc lư, loại lực phá hoại này thật khiến người ta kinh thán không thôi.
Tê!
Chỉ thấy áo bào Dạ Tần bị vạch ra một đường vết rách, thậm chí có thể trông thấy da thịt cũng bị mở ra, toát ra máu tươi.
Dạ Côn đứng ở cách đó không xa, biểu lộ nghiêm túc, Lãnh Lãnh trong tay tản ra u mang.
Dạ Tần cảm nhận được phía sau lưng nóng bỏng, cũng không có cảm giác thất lạc, tương phản. . . hiện tại Dạ Tần hết sức hưng phấn, chiến ý điên cuồng quanh quẩn trong đầu.
- Đại ca! Chính là như vậy, tới đi!
Dạ Tần hai quả đấm va chạm, một cỗ sóng khí khuếch tán ra, khí tức Dạ Tần lại mạnh mẽ hơn mấy phần.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Đệ đệ, nếu như ngươi không phá được huyễn cảnh của ta, ngươi không thể nào làm ta bị thương, cho nên. . . tiếp tục đánh cũng vô ích.
- Đại ca, lời tự tinh cũng đừng nói quá sớm! Vĩnh Hằng, Bá Quyền!
Dạ Côn có thể cảm nhận được khí tức quyền sáo đệ đệ mang tới, đây cũng là nhị đoạn.
Trong lúc bất tri bất giác, đệ đệ cũng đạt tới nhị đoạn, mình thật sự đã coi thường y, giấu đủ sâu, khó trách trước đó nói muốn cùng mình đánh một trận.
Trong lúc Dạ Côn đang suy nghĩ, thương khung tựa hồ có dị động, khí tức nóng bỏng điên cuồng kéo tới.
Chuyện này khiến mọi người rất là kinh ngạc, nhị đoạn thế mà đưa tới thiên tượng dị động, đây tựa hồ đã siêu việt lực lượng nhị đoạn.
Chỉ thấy trên bầu trời hỏa hồng, một đạo hồng mang gào thét lao xuống, hướng thẳng phía Dạ Tần.
Nhưng mà Dạ Tần giơ tay trái lên, mọi người rốt cục thấy rõ ràng, đạo hồng mang kia tựa hồ là một khỏa bảo thạch.
Mà viên hồng bảo thạch lại vững vàng khảm nạm vào trong rãnh quyền sáo.
Toàn bộ quyền sáo nguyên bản màu bạc dần dần biến thành màu hỏa hồng. . . thậm chí còn toát ra hỏa diễm, loại nhiệt độ nóng bỏng kia, cảm giác không sai biệt với Dị Hỏa là bao.
Mọi người tưởng rằng thế là xong, thế nhưng vẫn chưa.
Chỉ thấy trong hư không nứt ra một đạo vết nứt màu tím, liền giống bị người mạnh mẽ kéo ra.
Ở trong cái khe. . . một khỏa đá quý màu tím xuất hiện.
Dạ Tần giơ nắm tay phải lên, viên đá quý màu tím kia phảng phất tìm được nơi quy tụ, hướng phía nắm tay phải Dạ Tần bay đi.
Đinh một tiếng!
Đá quý màu tím hoàn mỹ khảm nạm ở trên quyền sáo, quyền sáo dần dần biến thành màu tím, vết nứt không gian nơi tay nở rộ.