Lúc này ba cô nàng Diệp Ly đều bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, khó có thể tin nhìn lấy một màn trước mắt ...
Kiếm của phu quân thế mà từ phía sau đâm vào phần bụng của đệ đệ.
Lần này xem như khiếp sợ tất cả mọi người.
Các nữ nhân là khiếp sợ, Dạ Côn thật đả thương đệ đệ của mình.
Mà các nam nhân khiếp sợ là.
Vừa rồi rõ ràng là chính diện tiến công, làm sao lại ở phía sau?
Vậy tuyệt đối không phải tốc độ! Tốc độ căn bản không chơi được như thế.
- Ngụy Thường, nhìn ra manh mối gì không?
Diệp Hoa thấp giọng hỏi, thanh kiếm này của Dạ Côn cũng thật khiến người bất ngờ.
Ngụy Thường âm u nói ra:
- Từ đòn tấn công như vậy xem ra, có lẽ vẫn là thuộc về một loại lừa dối thị giác.
- Có lẽ đồng thời ở trên tinh thần cùng thị giác đi.
Thanh Hư bổ sung một câu.
Diệp Tử Tử nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ những gì chúng ta đang nhìn thấy. . . đều là giả?
- Ngay cả ánh mắt của chúng ta đều có thể lừa qua?
Bố Lai Đặc nhíu chặt lông mày.
Diệp Hoa thở dài một hơi, nhẹ nói ra:
- Có chút thú vị.
Giữa sân, Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Hiện tại hài lòng?
- Đại ca, chiến đấu đổ máu, đó mới gọi chiến đấu.
Lời vừa mới vừa nói xong, Dạ Tần liền một phát bắt lấy mũi kiếm.
Dạ Côn thầm nghĩ không ổn, hiện tại đệ đệ thoạt nhìn tựa như một người điên.
Một cỗ màu đỏ tươi từ quyền sáo Dạ Tần toát ra, Dạ Côn xiết chặt lông mày. . . luồng khí xoáy kinh khủng đẩy lui Dạ Côn mấy trượng.
Mà Lãnh Lãnh còn cắm ở phần bụng Dạ Tần.
Dạ Tần quay người nhìn về phía Dạ Côn, chậm rãi rút kiếm ở phần bụng ra, nói thật. . . hành động như vậy, nhìn liền rất đau.
Theo kiếm bạt ra, miệng vết thương ngưng kết ra vật chất màu đen, chớp mắt liền chữa trị tốt.
Loại hiệu quả này giống như Thanh Hư, cũng là một loại cơ bản nhất.
- Cho.
Dạ Tần vứt kiếm cho Dạ Côn, loại cuồng ý kia triển lộ không thể nghi ngờ, đơn giản quá đẹp rồi.
Dạ Côn vững vàng tiếp nhận Lãnh Lãnh, nghĩ thầm đây cũng không phải biện pháp.
- Một chiêu phân thắng thua đi.
Dạ Côn từ tốn nói, không có ý định giằng co nữa.
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Vừa rồi mới làm nóng người xong. . . một chiêu có phải quá tùy tiện hay không.
- Liền một chiêu.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra.
Thấy dáng vẻ của đại ca, Dạ Tần dừng một chút, lập tức nhẹ gật đầu:
- Được. . . liền một chiêu.
Cho dù hiện tại tiến vào trạng thái hắc hóa, nhưng mà đối với đại ca, Dạ Tần vẫn nghe lời từ tận đáy lòng.
Mà Diệp Hoa cũng có điểm chờ mong Dạ Tần, đến cùng có thể phát huy ra lực lượng như thế nào, theo bây giờ nhìn lại, tựa hồ vừa rồi chỉ vừa bùng nổ.
Còn có cái quyền sáo kia, có chút thú vị.
Tuy nói là một chiêu, thế nhưng Dạ Côn cũng đang suy nghĩ, làm sao không thương tổn đến đệ đệ của mình, thật là khó xử a.
Nhưng vào đúng lúc này, vật chất màu đen trong đôi mắt Dạ Tần dần dần rút đi, khôi phục bình thường.
Dạ Côn thấy tình huống như vậy cũng sững sờ, xảy ra chuyện gì?
Dạ Tần khôi phục bình thường dừng lại một chút, nhìn nhìn h đại ca. . . cũng không biết nên nói gì.
Mặc dù vừa rồi mất đi lý trí, thế nhưng sự tình phát sinh vẫn nhớ, trong lòng rất là xấu hổ a.
- Không sao?
Dạ Côn khẽ cười nói.
Dạ Tần lập tức nhẹ gật đầu:
- Không sao.
- Vậy thì tốt.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, cũng may không sao, bằng không thì thật không biết nên kết thúc như thế nào.
- Đại ca. . . ta. . .
- Đại ca hiểu được.
Dạ Côn cười vỗ vỗ bả vai đệ đệ.
Thấy đại ca cười, trong lòng Dạ Tần chảy ra một dòng nước ấm, khóe miệng dào dạt nụ cười ấm áp.
Tuy nói chiến đấu không có phân ra thắng bại, nhưng tựa hồ tình cảm huynh đệ lại tốt hơn rất nhiều.
- Thanh Hư, sao lại thế này?
Diệp Hoa nghi hoặc hỏi, vì sao đột nhiên gián đoạn.
Thanh Hư cũng có chút nghi hoặc, ấn đạo lý tới nói không nên như thế.
- Lão tôn thượng, có thể là bởi vì bản thân Dạ Tần, xem ra dược lực đã thay đổi theo tình trạng cơ thể của y, ta cũng không cách nào xác định.
Thanh Hư bất đắc dĩ nói ra, xem ra Dạ Tần hiện đang dần dần khống chế lại dược tính, loại tình huống này sẽ càng ngày càng ít.
Diệp Hoa âm u nói ra:
- Thanh Hư, loại sai lầm cấp thấp này cũng phạm phải?
Thanh Hư tranh thủ thời gian chắp tay hô:
- Thuộc hạ biết sai.
Diệp Lưu cũng rất muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy, phu quân không có việc gì. . . đệ đệ cũng không có việc gì, trọng yếu là, tình cảm huynh đệ bọn họ cũng không có việc gì.
- Dạ Côn, ngươi xuống nghỉ ngơi một chút.
Thượng Hiên đứng ở phía sau từ tốn nói.
Dạ Côn sững sờ, nghe cha vợ nói như thế, tụa hồ dự định ra sân, chẳng lẽ là muốn khiêu chiến ...
- Dạ Côn, ngươi cùng Dạ Tần xuống nghỉ ngơi một chút.
Liên Hàn lúc này bổ sung một câu.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, mang theo Dạ Tần lui xuống, mà Thượng Hiên nhanh chân đi ra, hướng phía Diệp Hoa hô:
- Tới!
Thấy bộ dáng bá khí của cha vợ, Dạ Côn biểu thị bội phục.
Có lẽ vừa rồi mình cũng cần phải như thế.
Các vị thuộc hạ nhìn Thượng Hiên kêu gào, sầm mặt lại.
- Tiểu nhi cuồng vọng từ đâu tới, lại dám bất kính đối với lão tôn thượng!
Trư Can Liệp khẽ quát một tiếng, phảng phất muốn lao ra đánh cho Thượng Hiên tàn phế.
Diệp Hoa chậm rãi xòe bàn tay ra, ngăn Trư Can Liệp đang kêu gào lại.
Nhan Mộ Nhi phía sau rất khẩn trương, hai tay nắm chặt lại với nhau, phụ thân lại muốn khiêu chiến phụ thân của A Ly. . . liền không thể không đánh sao?
- Ngươi muốn khiêu chiến bản tôn?
Diệp Hoa lộ ra nụ cười, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng có một người dám đến khiêu chiến.
Thượng Hiên căn bản không yếu thế, từ tốn nói:
- Khiêu chiến ngươi thì sao, chuyện này rất đáng kinh ngạc hay sao?
- Đối với bản tôn mà nói, quả thật rất đáng kinh ngạc, dù sao người khiêu chiến bản tôn, đều không có một ai toàn thây.
Diệp Hoa dần dần thu nụ cười lại, làm Vô Thượng Chí Tôn, cũng có tự ái.
Thượng Hiên lên tiếng cười một tiếng:
- Bổn vương đã gặp qua không ít người, thế nhưng vô sỉ giống ngươi, thật đúng là hiếm thấy.
- Càn rỡ!
Thuộc hạ bên người Diệp Hoa quát lạnh một tiếng, ngươi lại dám nói ra lời nói thật! Đại nghịch bất đạo!
Bất quá không có mệnh lệnh của lão tôn thượng, mọi người cũng không có lên.
Diệp Hoa thấp giọng nói ra:
- Ngươi là người cuồng vọng nhất bản tôn từng gặp, muốn muốn khiêu chiến bản tôn cũng được, Trư Can Liệp.
- Có thuộc hạ.
- Cho y một chút màu sắc.
Diệp Hoa quát lạnh một tiếng, nam nhân này thật quá hung hăng càn quấy.
- Vâng!
Trư Can Liệp nhe răng cười đi ra, cuối cùng cũng có cơ hội thử thân thủ ...
Theo Trư Can Liệp đi ra, Thượng Hiên từ tốn nói:
- Thế nào, đánh không lại, liền phái thủ hạ đến xò xét sâu cạn?
- Ngươi sai, bản tôn căn bản không cần thăm dò ngươi, dù sao ở trong mắt bản tôn, ngươi là nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao.
Thượng Hiên nghe xong cất tiếng cười to:
- Không biết vì sao, lúc ngươi nói chuyện này, thật khiến người ta phải bật cười a.
- Trư Can Liệp, giáo huấn y thật tốt, cho y biết, làm bản tôn tức giận sẽ không có kết quả tốt!
- Vâng, lão tôn thượng!
Trư Can Liệp cung kính trả lời.
Mà Thượng Hiên nhìn về phía trư đầu nhân thân trước mắt, trong lòng cũng đề phòng, những người này không có một tên nào yếu.
Chẳng qua là đầu heo nam trước mắt tựa hồ có điểm quái dị, thân thể có hơi khinh bạc.