Cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng, thế nhưng khí tức tán phát lại không phải như thế ...
Trư Can Liệp ăn mặc đơn giản, nửa người trên trần trụi, như muốn cơ bắp bại lộ trong không khí, thoạt nhìn rất mê người.
Đương nhiên, tiền đề đừng đi nhìn đầu.
Mà bên hông Trư Can Liệp treo một thanh kiếm, nếu như không nhìn đầu, tựa như một tên kiếm khách phóng đãng không bị trói buộc, đó cũng là một loại hormone hành tẩu nha.
Đối với thực lực của Trư Can Liệp, ở trong đoàn đội rất ít biểu hiện ra, nhưng bởi vì nhìn trúng thê tử Tuyệt Thiên, muốn đào chân tường, rõ ràng Trư Can Liệp cũng không e ngại Tuyệt Thiên.
- Tới đi, để cho Trư Can Liệp ta nhìn một chút, ngươi có bản lãnh gì, dám ở trước mặt lão tôn thượng hung hăng càn quấy.
Trư Can Liệp nhe răng cười, gân xanh trên cánh tay nổi lên dữ dội, lan tràn giống như con rết, lít nha lít nhít.
Dạ Côn phát hiện trên người cha vợ không có kiếm. . . cha vợ không sử dụng kiếm sao? Không sử dụng kiếm. . . vậy dùng cái gì?
Đột nhiên, Dạ Côn trông thấy cha vợ mang theo một chiếc nhẫn, trực giác nói với hắn, cha vợ hẳn cũng có một thanh Thần Kiếm.
Chẳng lẽ cha vợ cũng chơi Thần Kiếm?
Liên Hàn một bên từ tốn nói:
- Sau khi người chết, kiếm cũng sẽ lập tức tan biến.
- Kiếm của cha vợ cũng bị mất sao?
Dạ Côn kinh ngạc hỏi.
Liên Hàn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, không còn.
- Vậy. . .
- Mặc dù kiếm không còn, nhưng y còn Thần Kiếm.
Không có đạt đến tam đoạn, dùng Thần Kiếm cũng là lựa chọn không tệ, dù sao nghe Ly Nhi nói qua, bọn họ vẫn rất sợ Thần Kiếm tổn thương, cộng thêm thực lực cha vợ, vẫn rất có lực uy hϊế͙p͙.
Trư Can Liệp trong sân cũng không có rút kiếm, mà là nắm chặt nắm đấm hướng phía Thượng Hiên đánh tới.
Thượng Hiên không có nhượng bộ, chân phải hướng về sau đạp mạnh, quyền đầu mang theo gào thét chi phong oanh ra.
Nắm đấm va chạm tất đơn giản, lại toát ra sóng khí kinh khủng, mặt đất tựa như gợn sóng quay cuồng.
Đơn giản thăm dò, cũng có thể nhìn ra một chút mánh khóe.
Theo Diệp Hoa, thực lực của người đàn ông này quả thật không tệ, ít nhất rất nhẹ nhàng đón lấy một quyền như thế, từ một điểm này đó có thể thấy được, có thể cùng Trư Can Liệp luận bàn một ít.
Dạ Côn còn không biết thực lực chân chính của cha vợ, nhưng cha vợ dù sao cũng là Đế Vương năm đó, thực lực khẳng định rất ngưu bức.
Bằng không thì sao có thể có thái độ như thế.
Trong lòng Nhan Mộ Nhi cũng rất khiếp sợ, phụ thân của mình lợi hại như vậy sao?
Trong lòng cuối cùng thăng bằng lại, dù sao phụ thân Ly Nhi các nàng lợi hại như vậy, phụ thân của mình khẳng định không thể thua.
Tốt nhất có thể đánh bại phụ thân Ly Nhi các nàng, như vậy ở trước mặt phu quân, mình cũng có mặt mũi, hắc hắc hắc ...
Nữ nhân a, tâm ganh đua thật có ở khắp mọi nơi.
Theo khói mù tán đi, Thượng Hiên cùng Trư Can Liệp đứng đối diện nhau, hai người lộ ra vẻ như thường, xem ra một quyền vừa rồi kia, thật chỉ là nho nhỏ thăm dò.
Trư Can Liệp cũng không tính dùng kiếm, kiếm của mình không có tam đoạn, nhị đoạn kiếm khẳng định không phải đối thủ của y.
Cho nên Trư Can Liệp phải dùng thực lực của chính mình, Diệp Hoa đương nhiên sẽ không ngăn cản, loại tình huống này còn bảo thuộc hạ dùng kiếm, chính là quá làm khó, dù sao khẳng định sẽ thua.
- Lực lượng không tệ, xem ra hôm nay có thể chơi.
Trư Can Liệp hưng phấn cười nói.
Đột nhiên, Thượng Hiên tan biến tại tại chỗ, tốc độ nhanh đến mức khiến người líu lưỡi, mà Trư Can Liệp tựa hồ cũng không có kịp phản ứng, đứng tại chỗ không hề động.
Ầm!
Một tiếng vang trầm.
Thượng Hiên một quyền này hung hăng đánh vào phần bụng của Trư Can Liệp, thậm chí còn sinh ra một cỗ sóng khí, rõ ràng một quyền này không nhẹ.
Thế nhưng Thượng Hiên oanh lên cũng cảm giác không thích hợp.
Bởi vì quá dễ dàng.
Ngay tại lúc Thượng Hiên nghi ngờ, thủ đoạn thế mà bị bắt lại.
Mà lúc này Trư Can Liệp một mặt dữ tợn, quyền trái trực tiếp bùng nổ nhất kích.
Ầm!
Toàn bộ thân thể Thượng Hiên bị oanh bay.
Thấy cảnh này, Dạ Côn cũng hít sâu một hơi.
Tại sao lại thế này, cha vợ rõ ràng đánh trúng vào tên đầu heo kia, nhưng đầu heo một chút việc cũng không có, ngược lại nắm lấy cơ hội, trả lại cho cha vợ một quyền.
Lúc này khóe miệng Diệp Hoa mang theo một tia đường cong.
Thể chất của Trư Can Liệp rất đặc thù, thân thể của y siêu cứng rắn. . . loại cứng rắn này còn không phải cứng rắn bình thường, có thể hấp thu lực lượng của địch nhân, trong thân thể chuyển đổi thành lực lượng của mình, lần nữa oanh ra.
Cho nên nếu như chiến đấu cùng Trư Can Liệp, nhất định phải tránh một chuyện. . . không nên đánh y.
Bởi vì y là càng đánh càng mạnh, mà ngươi. . . sẽ chỉ càng đánh càng mệt mỏi.
Thế nhưng không đánh Trư Can Liệp làm sao có thể thắng, chuyện này là một vấn đề.
Bất quá Thượng Hiên hiện tại còn không biết thể chất đặc thù của Trư Can Liệp, mặc dù trên không trung ổn định tốt thân hình, trong lòng vẫn hết sức biệt khuất.
Thế mà bị một tên đầu heo cho tính toán, đoán chừng là muốn mình đánh trúng ...
Lúc này Thượng Hiên cũng có thể đoán được, cường độ thân thể của Trư Can Liệp rất cao, dưới một quyền của mình, một chút việc đều không có, thậm chí có thể trong lúc nói cười trả cho mình một quyền.
Một tên thuộc hạ bổn vương đều không đối phó được, vậy làm sao đối phó với tên nam nhân vô sỉ kia.
- Thế nào, không đánh sao? Vừa rồi không phải hết sức hung hăng càn quấy sao? Tiếp tục hung hăng càn quấy đi, để cho ta tới nhìn một chút, ngươi đến cùng có thể hung hăng càn quấy đến mức nào!
Trư Can Liệp hướng phía Thượng Hiên quát lạnh liên tục.
Thượng Hiên ma sát chiếc nhẫn trong tay.
Mọi người thấy động tác của Thượng Hiên, liền biết, y muốn triệu hoán Thần Kiếm.
Thế nhưng kỳ quái là.
Uy áp Thần Kiếm không có xuất hiện, dù sao Thần Kiếm xuất thế, uy áp sẽ tới trước.
Phương thức Thần Kiếm ra sân, rất có bức cách.
- Thần Kiếm của ngươi đâu? Hù dọa người à?
Trư Can Liệp khinh thường cười một tiếng, bộ dáng vừa rồi thật đúng là dọa người.
Trong lúc Trư Can Liệp đang ba hoa, một cỗ mùi máu tươi bỗng nhiên phát ra.
Chỉ thấy vai trái Trư Can Liệp xuất hiện một đạo vết máu, da thịt đều bị cắt vỡ.
Dám người Diệp Hoa thấy cảnh này, chặt chẽ chau mày một cái.
Tựa như trước đó nói, Thần Kiếm có thể thương tổn được đoàn đội của mình, thế nhưng phải xem là ai dùng, nếu như một cao thủ dùng Thần Kiếm, như vậy uy hϊế͙p͙ sẽ rất lớn.
Liền giống Trư Can Liệp hiện tại, thân thể cường ngạnh đến một cái cực hạn, nhưng vẫn bị Thần Kiếm cắt vỡ.
Trư Can Liệp thấy mình đổ máu, sau khi kinh ngạc thế mà càng thêm hưng phấn.
- Đã rất nhiều năm không có chảy máu, ngươi là người đầu tiên khiến ta đổ máy. . . lợi hại! ! !
Trư Can Liệp giơ ngón tay cái lên.
Nhưng mà Thượng Hiên từ tốn nói:
- Nếu như ta nguyện ý, vừa rồi cũng không phải là bả vai, mà là cổ của ngươi.
Nghe nói như thế, Trư Can Liệp sầm mặt lại.
- Lão tôn thượng, thanh Thần Kiếm này hết sức cổ quái!
Ngụy Thường trầm giọng nói ra.
Diệp Hoa nhẹ gật đầu:
- Nếu như đoán không lầm, thanh Thần Kiếm này. . . tương tự như Bạch Cốt.
Bạch Cốt trong không khí sững sờ, Thần Kiếm giống như mình...
Vậy chẳng phải muốn nghịch thiên rồi ư?
Một thanh Thần Kiếm không khí, ngươi phòng như thế nào?
Nếu như Bạch Cốt muốn chạy, ngay cả Diệp Hoa cũng không có cách nào khống chế được, chớ nói chi là thanh Thần Kiếm này.
Lúc này Trư Can Liệp nghiêm túc!