Cảm thụ được không khí lưu động, thế nhưng cũng không còn gì khác, chỉ thấy gió nhẹ gợn sóng, một chút dấu vết Thần Kiếm cũng không có.
Hoàn toàn không khác gì Bạch Cốt!
Trư Can Liệp thật muốn hỏi Bạch Cốt, các ngươi đều là không khí. . . có thể cảm giác đối phương một thoáng hay không?
Không chỉ Trư Can Liệp muốn hỏi, ngay cả lão đại Nam Vô Kỳ, Khai Vân cũng tò mò hỏi:
- Bạch Cốt, ngươi có thể cảm nhận được không?
Trong không khí Bạch Cốt âm u nói ra:
- Không cảm nhận được. . . chắc hẳn nó cũng không "nhìn thấy" ta.
Nghe thấy Bạch Cốt trả lời, tất cả mọi người khá là thất vọng.
Thế nhưng Liệt Cốt liền nói:
- Nếu như Thần Kiếm này phối hợp với Bạch Cốt, đây quả thực là ông trời tác hợp cho, chính là tiết tấu gặp thần sát thần a.
Mọi người không khỏi nhẹ gật đầu, đúng thật như thế, Bạch Cốt lúc đầu đã rất biến thái, mà y vô phương có một kiện vũ khí. . . thanh Thần Kiếm này quả thật giống như ông trời tác hợp cho.
Đáng tiếc thanh Thần Kiếm này lại ở trong tay người khác.
Lúc này Dạ Côn hết sức kinh ngạc, Thần Kiếm của cha vợ lại ngưu bức như thế, hơn nữa còn vô hình ...
Quả nhiên vẫn là câu nói kia, vô hình trang bức, mới là chí mạng nhất.
Nhìn người bên kia một chút, đều bị cha vợ trấn trụ.
Thượng Hiên rất rõ ràng thanh kiếm này mang tới rung động, dù sao. . . đây là một thanh Thần Kiếm không thể bắt bẻ, cho dù đặt ở trong Thần tộc, cũng là một thanh Thần Kiếm nổi bật.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Thượng Hiên hướng phía Trư Can Liệp từ tốn nói, thanh Thần Kiếm này vừa ra, trên cơ bản không cần phải suy nghĩ nhiều.
Trư Can Liệp sao có thể nhận thua, y gầm thét một tiếng:
- Không phải chỉ là một thanh kiếm mẻ sao?! Ngươi cho rằng lão tử sẽ sợ sao! ! !
Rống! ! !
Trư Can Liệp gầm lên giận dữ, dáng người gầy gò tựa hồ đang dần dần bành trướng, cơ bắp cũng đang bành trướng ...
Mà lông tơ trên người như lưỡi lê bén nhọn, tản ra hàn mang, hình thể Trư Can Liệp cũng điên cuồng tăng trưởng.
Ảnh tử càng kéo càng lớn, càng kéo càng dài, thoạt nhìn vô cùng doạ người.
Đây quả thực là một tên trư vương nha.
Lúc này ở trong mắt Trư Can Liệp, Thượng Hiên yếu ớt như là con sâu cái kiến, một cước liền có thể giẫm chết.
- Tới a, tạp mao! ! ! Rống! ! !
Trư Can Liệp gầm thét một tiếng, thế mà sinh ra cương khí kinh khủng, như lưỡi đao quấy động, lúc này cho dù Kiếm Tôn ở đây, chỉ sợ đều khó mà ngăn cản, Kiếm Đế. . . đoán chừng sẽ bị xoắn nát.
Thế nhưng Thượng Hiên không hề động, mặc cho cương khí quấy phá, hướng phía Trư Can Liệp nói ra:
- Cho rằng biến lớn liền có thể thắng sao?
- Ha ha ha! ! ! Đây không chỉ là biến lớn, phòng ngự siêu cường đã đạt đến mức tuyệt đối, cho dù ngươi có Thần Kiếm, cũng không thể làm tổn thương ta được! ! !
Trư Can Liệp lời vừa mới nói xong, phù một tiếng!
Trên đầu mũi Trư Can Liệp xuất hiện một vết máu, máu tươi điên cuồng bắn ra, Trư Can Liệp ngơ ngác nhìn cái mũi của mình.
- Làm sao có thể! ! ! Thân thể của ta làm sao có thể không chịu nổi Thần Kiếm! ! !
Trư Can Liệp khó có thể tin, một thanh kiếm mẻ thế mà phá phòng ngự của mình, cho dù lão tôn thượng tới đánh, cũng phải đánh rất nhiều lần mới được.
Thượng Hiên bình tĩnh nói ra:
- Nếu như ngươi cho rằng Vọng Nguyệt giống như Thần Kiếm, như vậy ngươi liền sai.
- Vọng Nguyệt?
Trư Can Liệp âm u một tiếng.
- Đúng vậy, Vọng Nguyệt chính là tên của thanh kiếm này.
Nộ khí trong lòng Trư Can Liệp tăng vọt, đột nhiên quát:
- Ta quản ngươi là Vọng Nguyệt, hay là Phá Nguyệt, hôm nay lão tử nhất định phải đánh chết ngươi! ! !
Trư Can Liệp đột nhiên nhấc chân, không khí dưới chân trong nháy mắt liền bị rút khô, hấp lực to lớn ngưng tụ tại lòng bàn chân Trư Can Liệp.
Chiêu thức đơn giản thô bạo như thế, đối với người khác có lẽ không cách nào phá, dù sao có được phòng ngự siêu cường, nhưng hết lần này tới lần khác Thần Kiếm của Thượng Hiên lại có thể phá.
Chuyện này khiến Trư Can Liệp rất nóng nảy, loại bất lực kia. . . thậm chí đều muốn gầm thét một tiếng, là nam nhân liền bỏ vũ khí xuống, đơn đấu a!
- Được rồi.
Trong lúc Trư Can Liệp muốn đạp xuống, âm thanh Diệp Hoa bỗng nhiên vang lên, ngăn cản Trư Can Liệp.
Trư Can Liệp ngừng lại ở giữa không trung, không hiểu quay đầu:
- Lão tôn thượng. . .
- Ngươi xuống đây đi.
Diệp Hoa nói lần nữa.
Mọi người xem như hiểu rõ, lão tôn thượng đã biến tướng chứng minh, Trư Can Liệp không phải đối thủ của Thượng Hiên, trừ phi có thể phá giải thanh Thần Kiếm quỷ dị kia, bằng không mọi thứ đều uổng công.
Nghe thấy lão tôn thượng gọi, Trư Can Liệp phi thường không phục.
Nếu như không phải ngươi có thanh phá kiếm này, lão tử đánh ngươi liền giống như đánh cháu trai!
Vừa rồi nếu như không phải Diệp Hoa gọi lại, như vậy một cước này của Trư Can Liệp, chỉ sợ sẽ giống như đạp lên cây đinh.
Không cam tâm lui xuống, Trư Can Liệp dần dần khôi phục như thường, vẫn không quên hướng phía Thượng Hiên quát:
- Xem như tiểu tử ngươi gặp may mắn!
Thượng Hiên nghe xong không có để ở trong lòng, thời điểm mình xuất ra Thần Kiếm, cân tiểu ly thắng lợi đã nghiêng về phía mình.
Nhan Mộ Nhi trong đội ngũ hết sức xúc động. . . nguyên lai phụ thân lợi hại như vậy. . . mẫu thân còn chẳng quan tâm.
Nhìn khí độ này một chút, làm nữ nhi, trên mặt đều vẻ vang a ...
Về sau ở nhà chồng, cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
Mặc dù Trư Can Liệp trở về, thế nhưng trên mặt tối tăm.
Nhiều năm như vậy, ai không phải mang theo thắng lợi trở về, vào hôm nay, thế mà lại thất bại sâu sắc.
Đúng là làm mới ghi chép, hơn nữa người kia lại chính là mình, thật mất mặt.
Nhất là mất mặt trước tên Tuyệt Thiên kia, thật không cách nào gặp người! ! !
Biết Trư Can Liệp thua không cam tâm, mọi người cũng không đi nói, dù sao quá đả kích người, đụng phải Thần Kiếm quỷ dị như vậy, trong thời gian ngắn rất khó tìm được chỗ đột phá.
Lúc này Thanh Hư vỗ vỗ bả vai Trư Can Liệp:
- Nếu như ngươi ngộ được đoạn, có lẽ sẽ có thể tiếp tục đánh.
Trư Can Liệp nhớ tới kiếm của mình, chính như Thanh Hư nói, nếu như đến tam đoạn, xác thực còn có thể tái chiến, nhất định có thể thắng.
Trong lòng Trư Can Liệp nhất thời toát ra một cỗ chấp niệm điên cuồng, lão tử nhất định phải ngộ ra tam đoạn, sau đó tìm nam nhân này quyết đấu.
Mặt mũi này, không thế mất! ! !
Thất Tông Tội không thể thua!
- Quả thật có tài, khó trách dám khẩu xuất cuồng ngôn.
Diệp Hoa hướng phía Thượng Hiên từ tốn nói.
Thượng Hiên nhẹ nói ra:
- Không có thực tài, ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này nói nhảm với ngươi.
- Được! Vậy hôm nay bản tôn sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Thân hình Diệp Hoa đột nhiên tan biến, lập tức xuất hiện ở vị trí cách Thượng Hiên ba trượng.
Thấy hai cha vợ đối chiến, Dạ Côn choáng váng.
Một màn này hình như đã nhìn thấy ở trong mơ, cha vợ quyết đấu, trời ạ! ! ! Bọn họ thật muốn đánh nhau, không ngăn được! ! !
Lúc này không chỉ Dạ Côn gấp, mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đều gấp, phụ thân của mình đánh nhau, nếu làm tới mức ngươi chết ta sống, vậy sau này làm sao ở chung.
Cho nên ba thê tử liền hướng phía Dạ Côn nhìn lại, tựa hồ muốn Dạ Côn nghĩ biện pháp, nhanh ngăn cản bọn họ quyết đấu.
Dạ Côn cảm nhận được ánh mắt của thê tử, hiện tại thế nào cũng phải thử một chút.
Chỉ thấy Côn ca bước một bước xa, hét lớn:
- Dừng tay! ! !