Diệp Ly cùng Diệp Lưu nhìn nhau cười một tiếng, hiện tại phu quân vẫn còn chưa tin.
- Ài, cho dù đồng ý thì như thế nào, tóc của ta đã không có. . . vừa rồi vẫn còn ở đây.
Dạ Côn hai tay sờ đầu trọc, loại cảm giác này thật kém, còn chưa kịp trải nghiệm một chút.
- Phu quân, không có tóc nhìn đẹp trai hơn, có đúng không.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng cười nói, nếu phu quân có tóc, bằng bộ dáng kia, nói không chừng thật sẽ xảy ra chuyện quái quỷ gì đó.
Diệp Ly khẽ cười nói:
- Đúng vậy, chúng ta đã nhìn ngươi không có tóc quen rồi, có tóc hơi không thích ứng.
- Các nàng không cần an ủi ta, kỳ thật ba nàng đã bị dáng vẻ có tóc của ta mê hoặc, sở dĩ nói như vậy, là sợ dung nhan ta mê hoặc cô nương khác.
Ba thê tử biểu lộ là như vậy (? "? ′)/
Ngay cả chút tâm tư đó ngươi cũng biết?!
- Chỉ đùa một chút mà thôi, nhìn bộ dáng của các nàng kìa, không phải là thật đấy chứ.
Dạ Côn phủi tay, vừa rồi cũng chỉ là cảm thán một tiếng, biết được nguyên nhân đều là do Thanh Hoa Cổ Long.
Xem ra sau này muốn mọc tóc, chỉ có thể dựa vào Thanh Hoa Cổ Long, chẳng qua là lấy tình huống của Thanh Hoa Cổ Long hiện tại, chỉ sợ không thể thức tỉnh dễ dàng như vậy nữa.
Một chiêu kia hợp thể cuối cùng kia, xem như là đánh cược tôn nghiêm của Long tộc, không thể không nói, quả thực là choáng rồi.
Nguyên bản còn không đánh lại Long Liệt, thế nhưng sau khi hợp thể, hoàn toàn đạt đến trình độ nghiền ép, cuối cùng trực tiếp giết chết y.
Chẳng qua là Thanh Hoa Cổ Long ngưu bức như vậy, năm đó làm sao bị Từ Hàng Thiên Tôn thu phục, thậm chí còn làm thành trang bị.
Nếu như dựa theo thực lực mà nói, mình kế thừa. . . chỉ có một phần mười đi.
Chờ Thanh Hoa Cổ Long thức tỉnh, đến lúc đó phải hỏi nó một chút, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, luôn cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy.
- Đại ca, tẩu tẩu.
Lúc này Dạ Tần chạy tới, lên tiếng hô.
Dạ Côn giơ giơ lên tay:
- Không có việc gì, trở về rồi hãy nói.
Xác định đại ca không có việc gì, Dạ Tần mới yên lòng.
- Đệ đệ, từ khi chia tay đến giờ không có việc gì chứ, Nhị Nhị các nàng đã sinh chưa?
Diệp Ly nở nụ cười xinh đẹp, tò mò hỏi.
Dạ Tần khẽ cười nói:
- Tẩu tẩu, đoán chừng hiện tại đã sinh.
- A, vậy tại sao ngươi còn ở chỗ này.
Diệp Lưu kinh hô một tiếng.
Dạ Côn khoát bả vai đệ đệ, thật sâu nói ra:
- Đây mới là huynh đệ.
- Còn không biết xấu hổ nói, lúc chúng ta sinh con ngươi không tại, hiện tại em dâu ngươi muốn sinh, cũng không tại. . . Nhị Nhị các nàng khó khăn biết bao, một người nói chuyện cũng không có.
Nhan Mộ Nhi tức giận nói ra, hiện tại vẫn nhớ rõ khi đó, rất hy vọng Dạ Côn ở bên cạnh mình.
Dạ Tần nói rõ lí do:
- Tẩu tẩu, chuyện không liên quan đến đại ca, là ta miễn cưỡng tới.
- Mấy người các ngươi đang nói chuyện gì thế.
Liệt Cốt lúc này tùy tiện đi tới, khoát vai Dạ Côn cười nói:
- Tiểu tử không tệ a, vừa rồi dám trang bức ở trước mặt lão tôn thượng, bội phục.
- Liệt Cốt thúc, ta làm sao lại trang bức cơ chứ, chỉ là kỹ thuật bình thường mà thôi.
Côn ca là người khiêm tốn, nhưng mà hành động khẽ nhếch cằm kia, tựa hồ có thể chứng minh hết thảy, ta trang bức, ta ngang tàng.
Liệt Cốt nhỏ giọng nói ra:
- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngươi có tóc, cùng không có tóc, quả thật đúng là một trời một vực.
Biểu lộ của Dạ Côn trong nháy mắt cứng ngắc lại.
Ngươi đây là muốn dồn cuộc trò chuyện vào chỗ chết a.
- Đại ca có tóc quả thật. . .
Dạ Tần còn chưa nói hết lời, liền ngừng lại, sợ đả kích đại ca.
Dạ Côn giang tay ra:
- Không có việc gì, ta sớm đã quen.
Nói xong liền cất bước đi, để lại một cái bóng lưng đơn bạc, dường như rất tội nghiệp.
Lúc này Diệp Tử Tử cũng đi tới nói:
- Các ngươi đúng là không được, luôn chạm vào vết sẹo của người ta, không biết Dạ Côn rất để ý chuyện không có tóc sao. . . ta lại khác.
Nói xong, Diệp Tử Tử liền hướng phía Dạ Côn vừa đi không xa hô to:
- Dạ Côn, tóc của ngươi đi đâu rồi.
Dạ Côn toàn thân cứng đờ, những người này thật là nhàm chán, tưởng rằng nói những lời này, Côn ca liền sẽ chua xót sao?
Không đời nào!
- Được rồi, các ngươi đừng có trêu chọc phu quân nữa.
Diệp Ly vẫn rất tuyệt, nói chuyện giúp cho phu quân của mình.
- Đúng vậy, phu quân không có tóc đã rất thống khổ.
Khóe miệng Dạ Côn hơi hơi run rẩy, ngay cả các ngươi cũng nói như thế, biết thế đã không đến tìm các ngươi. . .
Đúng.
Côn ca là đến tìm nữ nhi, các ngươi chẳng qua là phụ phẩm mà thôi.
Mọi người lần nữa trở về Thiên Lý Thành, Thiên Lý Thành lúc này có một vài phòng ốc bị đổ sụp, mặt đất cũng xuất hiện vết nứt, tiếng kêu rên đứt quãng truyền ra.
Xem ra chiến đấu vừa rồi, đã lan đến gần Thiên Lý Thành bên này.
Nhưng cũng là chuyện không có cách nào khác, trước đó Diệp Hoa cùng Thượng Hiên chiến đấu đều đổi địa phương, chính là tránh cho tình huống như vậy phát sinh.
Chẳng qua là không nghĩ tới, cuối cùng vẫn phát sinh.
Mọi người về tới Tố gia, người Tố gia thấy đám người trở về, liên tưởng tới uy áp vừa rồi, tựa hồ có thể đoán được cái gì.
Chẳng lẽ bọn họ đi ra ngoài đơn đấu sao?
Chuyện này nhàm chán đến cỡ nào.
- Đúng rồi, Đông Tứ và Đát Từ đâu?
Dạ Côn tò mò hỏi, đều không nhìn thấy bọn họ.
Diệp Ly nhẹ nói ra:
- Bọn họ đều đang trong phòng tu luyện, bế quan rất lâu rồi.
- Đều đang bế quan? ? ?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Ừm, tựa hồ cảm thấy thực lực của mình khiếm khuyết một chút, cho nên bọn họ đều rất áy náy đi. . .
Dạ Côn cười cười, hai người này thật đáng yêu, kỳ thật đụng phải người giống như cha vợ, có đôi khi thật đúng là bất lực, dù sao cũng quá mạnh.
- Dạ Côn, lão tôn thượng gọi ngươi.
Ngụy Thường đi tới khẽ cười nói, bây giờ nhìn Dạ Côn, đó là ánh mắt nhìn mình người.
Muốn được bọn họ tán thành, chỉ có thể hiện ra vũ lực mạnh mẽ, dựa vào mồm mép là vô dụng.
- Gọi ta? Gọi ta làm gì?
- Ta cũng không biết, ngươi đi chẳng phải sẽ biết sao?
Ngụy Thường cười cười, liền đi ra.
Dạ Côn dừng một chút, thấp giọng hỏi:
- Phụ thân các nàng gọi ta làm gì?
- Đoán chừng là có lời muốn hỏi đi, không sao đâu, không cần sợ.
Diệp Lưu ôn nhu cười nói, phu quân còn quá trẻ, phương diện khí thế vẫn khiếm khuyết một chút, từ từ sẽ tốt thôi.
- Thôi đi, ta lại sợ sao?
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, nhanh chân đi theo Ngụy Thường.
Đi vào trong nhà, Dạ Côn đi tới lầu ba.
- Đi vào đi, lão tôn thượng ở bên trong.
Ngụy Thường đứng ở ngoài cửa, khẽ cười nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, hít một hơi thật sâu đẩy cửa vào.
Bên trong tựa hồ là một cái thư phòng, cha vợ đang đứng ở trước cửa sổ thôn vân thổ vụ.
Dạ Côn đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Diệp Hoa hô:
- Lão tôn thượng.
Diệp Hoa phun ra sương mù, từ tốn nói:
- Không gọi cha vợ rồi?
- Cha vợ.
- Ngươi thật đúng là không khách khí.
- Đều là người một nhà, khách khí cái gì chứ.
Dạ Côn dù sao vẫn là người trẻ tuổi, cho dù cộng thêm đời trước, cũng chưa tới bốn mươi tuổi.
Diệp Hoa ném mẩu thuốc lá trong tay đi, quay người nhìn Dạ Côn:
- Đã ngươi nói là người một nhà, vậy chúng ta cũng không cần giấu diếm cái gì.