Dạ Côn nghe cha vợ nói như thế, trong lòng có chút kinh ngạc, đây là một hồi thẳng thắn sao?
- Đúng thế.
Dạ Côn nghiêm túc nhẹ gật đầu.
- Chuyện của ngươi và Ly Nhi, ta có thể mặc kệ, thế nhưng bước chân của bản tôn không sẽ không bởi vì ngươi mà dừng lại.
Diệp Hoa trầm giọng nói ra, mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh, thế nhưng. . . vẫn chưa đủ.
Dạ Côn xem như hiểu rõ ý của cha vợ, bất quá vẫn muốn kiên trì một thoáng.
- Cha vợ, ngài muốn chinh phục Huyền Nguyệt đại lục, có thể, nhưng ở trên Huyền Nguyệt đại lục, trên cơ bản đều là người bình thường, bọn họ căn bản không có một chút uy hϊế͙p͙ nào, như thế cũng phải giết sao?
- Ngươi tựa hồ không hiểu ý của bản tôn, giết hay không đó là do bọn họ quyết định, hiểu không?
Nói thật, Côn ca nhất thời không hiểu được.
Diệp Hoa cũng không có giải thích quá nhiều, từ tốn nói:
- Lời vừa rồi của tên Long Liệt kia, càng khiến bản tôn kiên định ý nghĩ phải chinh phục.
- Lời của Long Liệt? Khi nãy y nói gì?
- Vừa rồi bản tôn nhìn ngươi phản ứng cũng rất lớn, lão đạo trong miệng Long Liệt, ngươi cũng đã gặp?
Diệp Hoa phi thường chú ý đến chi tiết, thời điểm Long Liệt nói đến lão đạo, phản ứng của Dạ Côn Diệp Hoa nhìn ở trong mắt.
Đây mới là nguyên nhân y gọi Dạ Côn đến.
Dạ Côn cũng không có ý định giấu diếm, chuyện có bao lớn cơ chứ.
- Ừm, trước khi tới. . . con ở Thái Kinh gặp qua lão đạo sĩ này, hắn tính cho con một quẻ, y nói lần này con tới, cửu tử nhất sinh, nhưng mà nghe Long Liệt nói như vậy, xem ra là cố ý an bài cửu tử nhất sinh.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, còn bán tiên. . . chỉ có thế. . .
- Thuật lại mọi chuyện cho bản tôn nghe.
Diệp Hoa ngồi xuống mở miệng hỏi.
Dạ Côn nói lại mọi chuyện một lần:
- Chính là như vậy, xem ra chỉ là một cao nhân đa mưu túc trí mà thôi.
- Vậy ngươi liền sai, thầy tướng số này, rất lâu về trước bản tôn từng gặp một lần, người này thực lực không rõ, tựa hồ có thể an bài mọi chuyện.
- Không phải chứ, cha vợ ngài cũng không phải đối thủ?
- Năm đó bản tôn cũng bị y đưa vào trong ảo cảnh.
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra, mình một mực tìm thầy tướng số hạ lạc, lần này xem như có manh mối.
Nghe thấy cha vợ nói, Dạ Côn rất là kinh ngạc. . . cha vợ đều bị tên bán tiên kia lừa qua.
- Ngươi phải chú ý, y nói cửu tử nhất sinh, cũng không phải tùy tiện nói cho vui. . .
Diệp Hoa nhìn Dạ Côn cảnh cáo.
- Vậy còn có thể chỉ cái gì?
- Không biết, nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, đám Ly Nhi bản tôn sẽ đưa về Thái Kinh, ngươi tự mình trở về đi.
Dạ Côn: ......
Đậu xanh, dù sao ta cũng là con rể của ngươi, ngươi có thể đối xử với ta như vậy sao?
Thế mà để cho Côn ca tự sinh tự diệt.
- Chuyện của Ma tộc ngươi biết bao nhiêu?
Diệp Hoa nhẹ giọng hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Chuyện của Ma tộc con biết không nhiều, thế nhưng vào mấy năm trước, Thánh Thiên gia triệu hoán qua Ma tộc tướng lĩnh tiến công Thái Kinh, bị con diệt.
- Thánh Thiên? Một trong ngũ đại cổ lão thế gia, Thánh Thiên gia?
- Ừm, chính là bọn chúng.
- Thần tộc ở nơi nào, ngươi có biết không?
Diệp Hoa hỏi.
Nói chuyện đến Thần tộc, Dạ Côn chợt nhớ tới một chuyện:
- Mặc dù con không biết Thần tộc ở nơi nào, thế nhưng con có thể đi đến Thiên Cung, đó là chỗ ở trước kia của Thần tộc.
- Thiên Cung? Ngươi có thể đi?
- Ừm.
- Ngươi có thể đi Thiên Cung là tốt nhất, điều tra lão đạo kia một chút, hiện tại lão đạo sĩ này không chỉ tính toán bản tôn, còn đang tính toán ngươi.
Dạ Côn nguyên bản dự định đi Thiên Cung, hiện tại liền thuận nước đẩy thuyền cười nói:
- Nếu cha vợ đã nói như vậy, con rể đương nhiên sẽ xông pha khói lửa.
Diệp Hoa đều tin câu nói này của Côn ca, đưa tay vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Các nàng có bản tôn bảo vệ, ngươi yên tâm đi.
- Đệ đệ con còn phải trở về.
- Chuyện này ngươi yên tâm đi, bản tôn sẽ xử lý.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, tò mò hỏi:
- Cha vợ, trước đó hai người chiến đấu, đến cùng là ai thắng?
- Không nên hỏi đừng hỏi.
- Đừng hẹp hòi như vậy mà, ngài nói một chút đi, người cha vợ kia của ta xuất ra đòn sát thủ gì rồi?
Dạ Côn phi thường tò mò, Thi Vương Thượng Hiên rốt cuộc có át chủ bài gì.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng:
- Chuyện này ngươi đi hỏi y đi.
- Hai người như thế thật không thú vị gì cả.
Dạ Côn nhịn không được chửi bậy một thoáng, chuyện này có gì phải giấu diếm cơ chứ.
- Chờ ngươi mang tin tức Thần tộc cùng Ma tộc về, bản tôn sẽ nói cho ngươi.
- Chẳng lẽ cha vợ ngài muốn san bằng hai chủng tộc kia?
Diệp Hoa đứng dậy từ tốn nói:
- Cái thế giới này, chỉ cần một vương là đủ rồi, đó chính là bản tôn!
Nhưng mà dự tính ban đầu của Côn ca vừa vặn tương phản với Diệp Hoa, cũng không muốn làm vương gì, chỉ muốn sinh hoạt bình thường, cũng đang nỗ lực vì chuyện này.
Dạ Côn rời khỏi thư phòng khẽ thở dài một tiếng, chẳng lẽ là mình gì rồi, một chút dục vọng chinh phục cũng không có.
Nhìn cha vợ một chút, tuổi không còn trẻ nữa, thế nhưng bước chân chinh phạt một mực không đình chỉ.
- Phu quân, thế nào?
Ba thê tử ở bên cạnh không xa chờ, thấy phu quân thất hồn lạc phách ra ngoài, còn tưởng rằng đã bị đả kích gì.
Dạ Côn cười cười:
- Không sao cả, chỉ là có chút cảm xúc.
Ba thê tử nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng lại náo chuyện.
- Đúng rồi, nữ nhi đâu? Nhanh dẫn ta đi nhìn một chút, rất lâu không nhìn thấy lão đại, lão nhị, lão tam.
Diệp Ly liếc ngang Dạ Côn:
- Người ta là nữ hài tử, đừng có dùng loại ngữ khí gọi nam hài này có được hay không.
- Ai nha, có sao đâu chứ, đi đi đi.
Khi nhìn thấy nữ nhi hơn nửa năm không gặp, Dạ Côn rất hưng phấn a.
Nhìn mấy tiểu gia hỏa một chút, đều đã mở mắt, trước kia một mực ngủ lấy.
Đôi mắt này thật là xinh đẹp a. . . giống mình như đúc, cũng may. . . tóc mọc ra tới.
Mọi thứ đều có thể giống cha, thế nhưng tóc tuyệt đối đừng giống.
Ba nữ nhi nhìn đầu trọc trước mắt, đầu tiên là sững sờ, sau đó mang theo nghi hoặc nhìn về phía mẫu thân của mình.
Tựa hồ đang hỏi.
Tên đầu trọc này là ai, không phải là cha đấy chứ.
Thấy phản ứng khả ái của ba nữ nhi, Côn ca đều cười giống như heo, thật là quá đáng yêu.
Có lẽ là cha con liên tâm, hài tử không có một chút ngăn cách, hướng phía cha của mình bóp a, mà Côn ca vui đến quên cả trời đất, mặc cho nữ nhi chơi đùa cái đầu trọc của mình.
Thấy cha con bốn người chơi vui vẻ như thế, Diệp Ly cũng yên tâm.
Ba nữ nhi chỉ dán vào mình, những người khác không có cho mặt mũi chút nào, cho dù phụ thân muốn ôm, cũng không nguyện ý.
- Qua mấy ngày ta lại phải đi ra ngoài một chuyến.
Vuốt ve khuôn mặt của Dạ Nhị, Dạ Côn khẽ cười nói.
Ba thê tử nghe xong, vẻ mặt không khỏi cứng đờ, mới vừa trở lại, tại sao lại phải đi ra ngoài.
- Đi nơi nào?
Diệp Ly tò mò hỏi.
Diệp Lưu thấp giọng hỏi:
- Có phải phụ thân bắt ngươi đi hay không?
Dạ Côn ngẩng đầu nhìn về phía thê tử, cười nói:
- Cũng không phải phụ thân các nàng bắt ta đi, ban đầu ta cũng muốn đi, chỉ là phụ thân các nàng đồng thời cũng muốn ta đi.