TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 823: Là Bị Bức Đi

- Cũng không thể trách, vất vả lắm mới thoát ly mẫu thân chưởng khống.
Dạ Côn cười cười, vừa rồi nhìn cha xuất hiện, loại khí thế này. . . quả nhiên đều là giả tượng.
Dạ Tần đứng ở bên cạnh cười khổ một tiếng, cha thật buông thả bản thân.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Diệp Ly, an ủi:




- Cha nàng cũng cùng theo rồi.
- Hả! ! !
Diệp Ly ngổn ngang, phụ thân làm sao có thể cùng cha đi hoa lâu, chuyện này không khoa học! ! !
- Bản lĩnh làm hư người của cha cũng không phải chuyện đùa.
Dạ Tần nói nhỏ một tiếng.
- Ha ha, cha ngươi thế mà theo cha đi hoa lâu. . . cha ngươi cả ngày còn một bộ quân tử đây, ha ha ha ~


Nhan Mộ Nhi yêu kiều cười liên tục, thỏa thích nhạo báng.
Nhưng mà Dạ Côn lại vỗ vỗ bả vai Nhan Mộ Nhi:
- Cha nàng cũng đi cùng.
Nụ cười của Nhan Mộ Nhi trong nháy mắt liền cứng ngắc lại.
Mà Diệp Ly đột nhiên cười khúc khích:
- Không ngờ a, cha ngươi cả ngày chững chạc đàng hoàng, cũng không khác gì cha ta.


- Không có khả năng. . .
Nhan Mộ Nhi khó có thể tin, cha làm sao lại đi hoa lâu.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Mộ Nhi à, trước đó nàng không ở trong nhà, không biết một ít chuyện.
- Kỳ thật tẩu tẩu, cha tẩu và ta cha đã sớm lăn lộn cùng một chỗ.
Dạ Tần một bên bổ sung.
Dạ Côn sách một thoáng:


- Đệ đệ, đừng có dùng từ lêu lổng, đó là tìm được huynh đệ cùng chung chí hướng.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi: ......
Đêm tối dần dần tiến đến, tất cả mọi người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, đây là một chuyện bình thường, chẳng qua là hôm nay thiếu đi vài người.


Diệp Lưu nguyên bản không có ở, còn không biết tình huống, cúi đầu hỏi:
- Cha đâu?
Diệp Ly dùng nháy mắt ra hiệu cho Diệp Lưu, hiện tại trước đừng hỏi, chờ lúc nữa sẽ nói cho ngươi biết, mẫu thân còn ngồi ở chỗ này đây.


Nếu biết phụ thân đi loại địa phương như hoa lâu kia, khẳng định sẽ cãi nhau.
Sau đó liền sẽ liên tục phàn nàn, qua nhiều năm như vậy. . . thật sự không thay đổi chút nào.
- Lão tôn thượng các ngươi đâu?
Đông Hoàng Bạch Chỉ cuối cùng lên tiếng hỏi.


Thức ăn trên bàn tản ra mùi thơm, tất cả mọi người không nhúc nhích đũa, dù sao lão tôn thượng còn chưa về.
Nghe thấy tôn phu nhân hỏi, tất cả mọi người lắc đầu.
Lúc này Diệp Ly dịu dàng cười nói:


- Trước đó phụ thân của phu quân không phải đã tới sao? Đoán chừng phụ thân đã dẫn ra ngoài khoản đãi.
- Đúng đúng đúng, cha con cũng đi.
Nhan Mộ Nhi nói theo, cảm thấy vẫn nên giấu giếm, đừng gây phiền toái. . . nếu mẫu thân biết, đoán chừng sẽ đánh chết cha.


Thanh Nhã ồ một tiếng, ra ngoài ăn làm gì, trong nhà không phải tốt hơn sao, chuyện này tựa hồ không giống với Diệp Hoa.
Bất quá đánh chết Thanh Nhã cũng không ngờ được, Diệp Hoa lại đi loại địa phương như hoa lâu.
- Tốt, đã lão tôn thượng các ngươi không tới dùng cơm, vậy chúng ta ăn đi.


- Vâng, tôn phu nhân.
Diệp Hoa không tại, các vị thuộc hạ đương nhiên nghe theo Thanh Nhã, đây cũng là chuyện bình thường.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, hiện tại thế mà còn phải yểm trợ cho cha vợ, sa đọa a. . .
- Đại ca, ta định qua mấy ngày liền sẽ trở về.


Trong lúc ăn cơm, Dạ Tần hướng phía Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Dạ Côn cũng biết đệ đệ, hài tử ra đời, đệ đệ khẳng định muốn trở về nhìn hài tử một chút.
- Nhờ cha dẫn ngươi về, sẽ nhanh hơn.


Hôm nay Dạ Côn đã trông thấy bản sự của cha, phá toái hư không xuất hiện, đến Thái Kinh không tới một hơi thời gian, lại nói. . . người đang ngồi cũng có thể như thế.
- Ừm, chờ cha trở về ta sẽ đi nói.
- Chờ đại ca làm xong việc liền sẽ trở lại.
- Đại ca, hết thảy đều phải cẩn thận.
- Yên tâm.


Dạ Côn vỗ vỗ đệ đệ bả vai.
Lúc này, bên trong hoa lâu Túy Tiên Cư xa hoa nhất Thiên Lý Thành. . .
Ba đại nam nhân ngồi ở trong nhã các, uống chút rượu, cảm thụ bầu không khí trong hoa lâu, thật sự là sung sướng đê mê.


Túy Tiên Cư ở Thiên Lý Thành cũng có tiếng tăm lừng lẫy, đều là nơi danh môn vọng tộc tụ tập.
- Túy Tiên Cư vẫn là kém một chút, Thượng Hiên thông gia ngươi nói có đúng không.
Dạ Minh nhếch cái miệng nhỏ nhắn cười nói.
Thượng Hiên để ly rượu trong tay xuống:


- Thái Kinh hoa lâu vẫn có mùi vị hơn.
- Nơi bướm hoa chẳng lẽ còn có khác biệt sao?
Diệp Hoa nhàn nhạt hỏi, nhìn sang phòng khách.
- Diệp Hoa thông gia, ngươi đây liền không hiểu được, đi Thái Kinh, nhất định phải đến hoa lâu chạy một vòng, trải nghiệm một thoáng cái gì gọi là nhân gian Tiên cảnh.


- Không phải chỉ là nữ nhân thôi sao?
Diệp Hoa lạnh nhạt trả lời, nữ nhân này. . . làm gì có ai có thể sánh cùng Thanh Nhã các nàng.
- Nông cạn.
- Nông cạn.
Dạ Minh cùng Thượng Hiên trăm miệng một lời.
Khóe miệng Diệp Hoa giật một cái.
Thượng Hiên chạy đến ít rượu từ tốn nói:


- Trước kia ta cũng nghĩ như thế, loại địa phương như hoa lâu không phải chỉ là nơi tìm nữ nhân vui đùa thôi ư? Từ khi Dạ Minh thông gia dẫn ta đi qua một lần, ta mới hiểu được đạo lý trong đó.
- Đạo lý gì.
Diệp Hoa tò mò hỏi.
- Nhìn lầu nụ cười của nam nhân lầu dưới một chút.


Dạ Minh nghiêm túc nói.
Diệp Hoa nhìn thoáng qua, từ tốn nói:
- Không phải chỉ là tươi cười đắc ý thôi sao?
- Sai, ngươi có biết tại sao đám nam nhân kia lại đến đây tìm vui không?
Dạ Minh chững chạc đàng hoàng nói ra.
- Háo sắc.
Diệp Hoa rất nhanh liền cho ra đáp án.


Nhưng mà Thượng Hiên lắc đầu:
- Không thành hôn, có thể nói là sắc, thế nhưng thành hôn. . . liền là tới trải nghiệm một thoáng cảm giác không có.
- Không có?
Diệp Hoa sững sờ.
Chỉ thấy Minh ca phủi tay, cửa nhã các bị mở ra, chỉ thấy ba vị cô nương trẻ tuổi chậm rãi đi vào, hơi hơi nghiêng thân hô:


- Ba vị đại gia, chào buổi tối.
Diệp Hoa theo bản năng nhíu mày.
- Ba vị đại gia, xin hãy hưởng thụ mỹ diệu đêm nay, ta sẽ không quấy rầy.
Tú bà cười làm lành nói, hơi hơi nghiêng thân lui ra.
Ba vị cô nương cũng có chút mỹ mạo, thế nhưng ở trong mắt Diệp Hoa, vẫn kém nhiều lắm.


Chỉ thấy ba vị cô nương đi tới, ngồi ở bên cạnh ba vị nam nhân.
Diệp Hoa chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Cách bản tôn xa một chút!


Cô nương bỗng chốc bị Diệp Hoa hù giật nảy mình, nguyên bản cô nương còn bị mỹ mạo của Diệp Hoa mê hoặc, không ngờ đêm hôm nay may mắn. . . thế nhưng hiện tại cũng không có nghĩ như vậy.
Dạ Minh cười thuyết phục:
- Đừng như vậy, thử trước một chút, thực sự không được liền để nàng đi.


Diệp Hoa nhíu chặt lông mày, tựa hồ chấp nhận.
Dù sao trông thấy cường giả như Thượng Hiên đều không kháng cự.
Nhưng mà chuyện phát sinh kế tiếp, khiến cho Diệp Hoa đều ngây ngẩn cả người. . .
Loại cảm giác này. . . loại cảm giác này hình như đã vạn thanh năm không gặp.


Loại cảm giác được nữ nhân nâng lên trời, đã rất rất lâu rồi, Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ chắc chắn sẽ không nói những lời như vậy
Nói cho cùng ba nam nhân đều là đồng bệnh tương liên a. . . nữ nhân trong nhà quá cường thế, loại sùng bái mềm nhũn kia, đời này cũng đừng nghĩ.


Trong nhà không tìm được, chỉ có thể tới hoa lâu lừa gạt bản thân một thoáng, tìm cảm giác ưu việt.
Liền Thượng Hiên đều rất ưa thích loại cảm giác này, đám phi tử trước kia chính là như vậy, ài. . .


Thế nhưng người đã chết, nhiều năm như vậy. . . loại lời này cũng trở nên hiếm hoi, thê tử Liên Hàn không cần phải nói, đời này đừng hòng nàng sẽ nói ra những lời như thế.


Đọc truyện chữ Full