Loại không gian truyền tống này rất ít người biết, Dạ Côn đến bây giờ đều không biết, mà Diệp Hoa bên này tuy có người biết, thế nhưng vị diện khác biệt, khẳng định sẽ có một chút khác biệt.
Lúc này Dạ Minh phảng phất trở lại lúc trẻ tuổi, loại cảm giác duy ngã độc tôn kia, có thực lực liền rất thoải mái.
Con trai mình nhìn thấy, khẳng định sẽ lộ ra ánh mắt sùng bái, hô to phụ thân đại nhân ngưu bức.
Minh ca lúc còn trẻ, chính là nhân vật phong vân ở Thái Kinh, tạo nghệ không kém, bằng không sao lại được Đông Môn Mộng cảm mến.
Không phải là không có đạo lý.
Chẳng qua là hiện tại Dạ Minh cảm thấy có chút xấu hổ, kiến trúc trong viện này rất kỳ quái, rõ ràng có người. . . lại không thèm để ý đến mình!
Thế mà để người xem thường!
- Cha, con ở chỗ này.
Dạ Côn đứng dậy, hướng phía Dạ Minh khoát khoát tay.
Liếc nhìn nhi tử, Dạ Minh lắc mình một cái, đi thẳng đến bên cạnh Dạ Côn, cảnh giác nói ra:
- Côn Côn, không sao chứ. . . có cha tại, bọn họ không dám bắt ngươi thế nào.
- Cha.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi ở bên cạnh ôn nhu hô.
Nhưng mà Dạ Minh lúc đầu không có phát hiện, hiện tại thế mà trông thấy hai đứa con dâu, chẳng qua là các nàng ăn mặc. . .
Dạ Minh lấy tay che mắt, đậu xanh. . .
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi sững sờ.
- Còn không nhanh đi thay quần áo.
Dạ Côn im lặng, nơi này liền cha vợ đều sẽ không tới, cộng thêm các nàng thích bơi. . .
Không nghĩ tới, cha thế mà đột nhiên tới.
- Cha, các nàng đi.
Dạ Minh nhìn nhi tử nghiêm túc nói ra:
- Côn Côn, các nàng ăn mặc như thế thật tổn thương phong hóa, ngươi phải nói một chút a.
- Được, không thành vấn đề, ta lát nữa con sẽ đi nói!
- Ừm, thuận tiện làm một bộ quần áo như thế cho cha.
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (? _? )? .
Cha sợ hẳn là muốn cho mẫu thân mặc a. . . cha không sợ bị mẫu thân đánh chết sao.
- Đúng rồi Côn Côn, sao lại thế này?
Dạ Minh nghi hoặc hỏi, đều dự định cùng thân gia đánh một trận.
- Đã giải quyết xong rồi.
Dạ Côn hơi hơi ngửa đầu, có con của ngươi xuất mã, làm gì có chuyện không phải quyết được.
- Ngưu bức, cha vợ khó khăn như vậy đều bị ngươi giải quyết, cha cũng yên lòng.
Dạ Tần cất kỹ kiếm, vui mừng nói ra.
- Cha. . .
Lúc này Dạ Tần từ đằng xa chạy tới.
- Tần Tần tới, coi như không tồi.
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Dạ Tần cười nói.
Dạ Tần tranh thủ thời gian gật đầu, hỏi:
- Cha, vợ con đã sinh chưa?
- Hai tháng sau khi các con rời đi, liền sinh, hai tên tiểu tử béo.
Dạ Minh vui vẻ, Dạ gia cũng ra nam hài.
Không có cách, ai bảo Côn ca sinh ba đứa nữ nhi.
Nghe thấy thê tử thuận lợi, Dạ Tần rốt cục an tâm, một tháng này một mực lo lắng.
- Thông gia.
Lúc này Thượng Hiên từ bên cạnh đi tới, khóe miệng mang theo nụ cười.
- Thông gia, đã lâu không gặp, khí sắc không tệ a.
Dạ Minh trông thấy Thượng Hiên, liền phảng phất giống như nhìn thấy chiến hữu cùng chung chí hướng, thân mật biết bao.
Thượng Hiên khiêm tốn cười nói:
- Vẫn tốt, vẫn tốt. . . thông gia sao lại đột nhiên tới?
- Còn không phải bởi vì chuyện của hài tử, hiện tại xem ra không có việc gì, ta cũng yên lòng.
- Thông gia tới một mình?
Dạ Minh hướng phía Thượng Hiên run lên lông mày, thấp giọng nói ra:
- Đúng vậy, vất vả lắm mới chạy ra ngoài một chuyến.
- Hoa lâu Thiên Lý Thành rất không tệ. . .
Thượng Hiên lặng lẽ nói ra.
Ánh mắt Dạ Minh sáng lên:
- Thông gia đã dò xét tốt?
- Nghe nói, còn chưa có đi qua, không ngờ thông gia tới, cũng có người bồi bạn nha.
- Thê tử ngươi?
- Liên Hàn đã đi về trước.
Thượng Hiên như tên trộm cười nói.
Liên Hàn tại nửa tháng trước đã trở về, dù sao phong ấn Mê Vụ Sâm Lâm bên kia còn phải xem lấy, mà Thượng Hiên bởi vì có thương thế, cho nên tạm thời lưu lại.
Lúc thê tử không có ở bên cạnh, hai nam nhân lăn lộn cùng một chỗ, khẳng định không có chuyện gì tốt.
- Vậy thì tốt a.
Dạ Minh chỉ sợ Liên Hàn đi cáo trạng, nữ nhân có thể không giống, thế nhưng tại phương diện này, tuyệt đối là thống nhất.
Dạ Côn đứng ở bên cạnh cũng chỉ biết câm nín, cha cùng cha vợ làm sao lại thích đi hoa lâu như vậy, những cô gái kia mặc dù có chút đẹp mắt, nhưng khẳng định không bằng các vị mẫu thân.
Cho nên mới nói, Côn ca còn quá trẻ, có lẽ đến cái tuổi này của Dạ Minh, liền muốn đi thử một chút vật mới lạ.
Trọng yếu nhất, ở hoa trong lầu, Dạ Minh cùng Thượng Hiên có thể có được thứ mà trong nhà không có. . . sùng bái. . .
Lúc này, Diệp Hoa đi tới, dù sao cũng là thông gia tới.
Dạ Minh cũng cảm thấy, mà Thượng Hiên dần thu hồi nụ cười.
Dạ Côn thấy phản ứng của hai người, xem ra sẽ không mang theo cha vợ Diệp Hoa chơi.
- Cha, đây là phụ thân của Ly Nhi cùng Lưu Nhi, cha vợ, đây là cha con.
Dạ Côn giới thiệu một phen, miễn cho bọn họ xấu hổ, không biết nói cái gì.
- Nguyên lai là phụ thân Dạ Côn.
- Nguyên lai là phụ thân của Ly Nhi, kính ngưỡng đã lâu.
Hai người chào hỏi một phen, tựa hồ nhất thời không có đề tài gì để nói.
Dạ Côn cũng đang nghĩ biện pháp. . . để bọn họ có chút chủ đề trò chuyện.
Bỗng nhiên Dạ Côn linh cơ khẽ động.
- Cha vợ, cha con bọn họ đang chuẩn bị đi dạo hoa lâu, ngài muốn cùng đi không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Côn ca hố người, ngay cả cha vợ cũng không buông tha.
- Đi hoa lâu?
Diệp Hoa dừng một chút, tự nhiên không muốn đi loại địa phương như hoa lâu kia.
Nhưng mà Dạ Minh tựa hồ rất thích kéo người đi hoa lâu, còn có thể khuấy động bầu không khí.
- Thông gia, đã từng đến hoa lâu ở Thiên Lý Thành hay chưa?
Dạ Minh hỏi.
- Bản tôn đương nhiên sẽ không đi loại địa phương kia.
Ở trong mắt Diệp Hoa, hoa lâu không phải là nơi buôn bán xác thịt sao, làm ô uế con mắt của bản tôn.
Dạ Minh sâu lắng nói ra:
- Thông gia, loại địa phương này phải trải nghiệm một lần, ngươi liền sẽ mê luyến, nhìn vị thông gia này một chút, từ sau khi theo ta một lần, liền nhớ mãi không quên.
Thượng Hiên: ......
Dạ Tần cảm thấy cha thật quá trâu bò, nếu như bị mẫu thân biết, còn không phải sẽ bị đánh chết.
- Thần kỳ như vậy.
Diệp Hoa hơi hơi híp mắt, chủ yếu là Thượng Hiên cảm thấy hoa lâu thú vị, dù sao cùng Thượng Hiên giao thủ qua, người mạnh như thế đều thích đi hoa lâu, chẳng lẽ hoa lâu vị diện này không giống bình thường?
Thượng Hiên từ tốn nói:
- Đúng là như thế.
- Vậy thì tốt, vậy liền đi hoa lâu đi, vừa vặn tiếp đãi thông gia ngươi.
Dạ Côn phục, tại tiếp đãi tại hoa lâu. . . nếu như mấy mẹ vợ biết. . .
- Côn Côn, Tần Tần, chúng ta đi ra ngoài trước. . . nhớ phải giữ bí mật.
Dạ Minh hướng phía Dạ Côn cùng Dạ Tần hô.
Mà Diệp Hoa cũng quay đầu lộ ra một cái ánh mắt, cáo trạng tự gánh lấy hậu quả.
Nhìn ba người rời đi, Dạ Tần cảm thán nói ra:
- Cha thật chính biết làm hư người.
- Đúng vậy, ta ngược lại cảm thấy, lần này cha tới cứu viện là giả, chủ yếu là muốn trộm ra ngoài buông lỏng.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng.
- A, phu quân, cha đâu?
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi lúc này đổi quần áo đi ra tò mò hỏi.
- Đi ra ngoài chơi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- A, vừa đến đã đi hoa lâu sao?
Nhan Mộ Nhi kinh hô một tiếng.