Được rồi, Côn ca thừa nhận, trong này có một phần mang tính lừa gạt, nhưng vì đại sự lâu dài, chuyện này nhất định phải làm.
Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ thu được chỗ tốt, về phần được bao nhiêu, vậy phải xem vận mệnh của bọn họ.
- Vậy được, hai người các ngươi đi chuẩn bị, ta cùng Tiểu Thanh Thanh ra ngoài đi dạo một chút.
- Đừng gọi ta là Tiểu Thanh Thanh!
Gia Cát Thanh trầm giọng nói ra, thế mà gọi mình là Tiểu Thanh Thanh, thật buồn nôn.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Vậy ta gọi ngươi là gì?
- Kêu tên, Gia Cát Thanh.
- Như thế sẽ không có cảm giác, người khác sẽ không tin.
Gia Cát Thanh hít một hơi thật sâu, rõ ràng là bị tức đến, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp:
- Vậy liền gọi ta Thanh Thanh.
Nhảy ở trước mặt Côn ca, chỉ có phần thỏa hiệp.
Đương nhiên, thỏa hiệp chỉ giới hạn ở cô nương, nam nhân chỉ có thể xuống địa ngục sám hối.
- Thanh Thanh, xưng hô không tệ, tới đi. . . chúng ta ra cửa tú một đợt trước.
Dạ Côn đứng dậy, trực tiếp duỗi bàn tay lớn.
Thấy Dạ Côn đưa tay, Gia Cát Thanh bất đắc dĩ, tay của nàng đều có chút run rẩy, cuối cùng vẫn đặt ở trong lòng bàn tay Côn ca.
Trong lòng Dạ Côn thở dài, kỹ xảo cua gái của mình, cuối cùng đã được thực tiễn.
Năm đó khổ tâm nghiên cứu, đáng tiếc từ khi Ly Nhi các nàng xuất hiện, mọi chuyện đều thay đổi. . . căn bản không cần mình theo đuổi, toàn bộ đuổi ngược. . .
Mộ Dung Khang cùng Thượng Quan Tử Tài đưa mắt nhìn hai người rời đi, Thiên Cung Gia Cát Thanh, cứ như vậy bị một tên đầu trọc dắt đi.
Hơn nữa, chỉ cần nói vài câu rất giả dối.
Dùng lời nói của Côn ca, Thiên Cung người trẻ tuổi a, rất đơn thuần, căn bản không biết lòng người hiểm ác, không có biện pháp, Côn ca đến dạy cho các ngươi một khóa.
- Ta thấy ta bị điên rồi, thế mà đáp ứng yêu cầu của hắn.
Thượng Quan Tử Tài trầm giọng nói ra, bây giờ suy nghĩ lại một chút, mình vẫn quá không cẩn thận.
Mộ Dung Khang đã được chứng kiến Côn ca tàn nhẫn, vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Tử Tài:
- Tin tưởng ta, sau này ngươi sẽ vui mừng vì quyết định ngày hôm nay.
- Ta nghĩ không ra, vì sao ngươi sợ hắn như vậy?
- Nếu như ngươi trải qua chuyện ta trải qua, có lẽ liền có thể minh bạch suy nghĩ của ta.
Mộ Dung Khang từ tốn nói, khuôn mặt mang theo một tia tang thương rời đi
Thượng Quan Tử Tài không nhịn được bật cười một tiếng, là đang cười Mộ Dung Khang lại bắt đầu thổi. . .
Phát hiện sau khi y trở về, liền giống như biến thành người khác, trước kia còn rất nghiêm chỉnh, hiện tại căn bản không còn như thế, bị đả kích rất lớn a.
Dừng một chút, Thượng Quan Tử Tài cũng rời khỏi tửu quán, xem ra Thiên Cung sẽ náo nhiệt lên.
Lần này Dạ Côn tới, chính là muốn kiếm chuyện.
Nhưng mặc kệ Dạ Côn cuối cùng náo thành bộ dáng gì, đều không có quan hệ gì đến mình, mà Gia Cát Thanh lại khó nói.
Lúc này Dạ Côn cùng Gia Cát Thanh đi ở trên đường, dẫn tới người xung quanh nhìn trộm, Gia Cát Thanh tại Thiên Cung người nào không biết, nhất là trong khoảng thời gian này, nàng trực tiếp từ hôn thiếu gia Chu gia.
Bây giờ thế mà cùng nam nhân khác đi cùng một chỗ, khoảng cách còn gần như vậy. . .
Quan trọng nhất chính là, nam tử kia. . . con mẹ nó chính là đầu trọc!
Chu gia đại thiếu gia không muốn, lại muốn đầu trọc, thời đại này đầu trọc thơm như thế sao?
Dạ Côn nhìn Gia Cát Thanh bên cạnh một chút, thế mà thủy chung cùng mình duy trì khoảng cách hai ngón tay, thật đúng là cương liệt nha.
Bất quá Dạ Côn cũng không nói gì, dù sao mới vừa tới, không thể quá nóng lòng, cần có một quá trình mới được.
- Thanh Thanh a, Thiên Cung các nàng có chỗ nào vui không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Gia Cát Thanh từ tốn nói:
- Bình thường ta không ra khỏi cửa vui đùa, vấn đề này ngươi hỏi Mộ Dung Khang thì tốt hơn.
- Nghe lời như thế sao? Thế mà ngay cả cửa nhà cũng không bước ra, hôm nay cùng ta đi dạo, sợ là ngày mai sẽ truyền khắp toàn bộ Thiên Cung.
Dạ Côn cười cười, không biết Chu Tuấn biết tin tức này, sẽ có phản ứng gì.
Gia Cát Thanh không nói gì, không phải rất vui vẻ.
Chuyện như vậy có thể vui vẻ, vậy thật đúng là gặp quỷ, trừ phi Côn ca mọc tóc, có lẽ Gia Cát Thanh thua ở dưới nhan trị của Côn ca, mặc cho Côn ca bài bố, đáng tiếc hiện tại Dạ Côn vô phương mọc tóc, Thanh Hoa Cổ Long còn không có giải quyết đây.
Xuyên qua vài cái cầu vồng, Gia Cát Thanh từ tốn nói:
- Đã đến, ngươi không cần tiễn.
- Được, Thanh Thanh cô nương đi thong thả, sau này nếu như có hỏi ngươi, hy vọng ngươi có thể trợ giúp ta.
Dạ Côn cười cười, người Thiên Cung vẫn hết sức coi trọng chữ tín.
Gia Cát Thanh nhẹ gật đầu, cái gì cũng không nói, quay người liền rời đi.
Dạ Côn thở dài một hơi, lần này thu hoạch ngoài ý liệu thật rất lớn, nguyên bản còn định tới tìm Mộ Dung Khang rồi tính, không ngờ Mộ Dung Khang trực tiếp đưa hai cái đại lễ, đối với hiện trạng mà nói, thật sự có trợ giúp rất lớn.
Nhìn sắc trời một chút, mặt trời đã lặn.
Hiện tại trở về, hay là lại đi dạo một vòng?
Tốt xấu gì cũng phải mở mang kiến thức chợ đêm ở Thiên Cung, nhìn xem có gì khác biệt không.
Không biết Thiên Cung có loại địa phương như hoa lâu hay không, nếu có, vậy phải gọi cha đến thử trước mới được.
Nện bộ pháp lục thân không nhận, Dạ Côn tựa như một tên hoàn khố đại thiếu, loại thần thái này, có thể thường xuyên gặp được.
Dạ Côn cũng là dùng một loại biện pháp né tránh, khiến cho người ngoài nhìn vào liền biết không dễ chọc.
Thiên Cung tựa như một đại gia đình, nếu người bình thường trêu chọc phải thành viên gia tộc, như vậy mặc kệ làm sao, đều không làm lại thành viên gia tộc, cho nên tất cả mọi người đều tránh đi phiền toái như vậy.
Nhìn ánh mắt của những người xung quanh, Dạ Côn cảm giác Thiên Cung cũng không phải địa phương tốt lành gì, ít nhất tại Thái Kinh. . . mọi người thấy đại thiếu, cũng sẽ không sẽ lộ ra ánh mắt như vậy.
Thiên Cung cũng chỉ đến thế mà thôi.
- Còn không chạy, đã sắp bắt đầu.
- Lại bắt đầu sao? Ta phải gọi bằng hữu của ta cùng đi.
- Vậy ngươi tranh thủ thời gian, đến lúc đó kín người hết chỗ.
Dạ Côn nghe thấy người xung quanh nói chuyện với nhau, thậm chí trông thấy rất nhiều nam nhân trẻ tuổi chạy tới một phương hướng, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn.
Xem ra là có chuyện thú vị.
Dạ Côn trực tiếp giữ chặt một người đang chạy, tò mò hỏi:
- Huynh đài, ngươi đây là muốn đi đâu?
- Tiểu huynh đệ ngươi không biết sao?
Nam tử nghi ngờ hỏi, Thiên Cung từ trên xuống dưới, đều biết chuyện tối hôm nay.
- Ta nên biết sao?
- Không phải, buổi tối hôm nay có một trận hẹn hò.
- Hẹn hò? ? ?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi, đây là cái gì quỷ, muốn đi hẹn hò với ai?
- Đi trễ liền vị trí cũng không còn, tiểu huynh đệ nên tranh thủ đi.
Nói xong nam tử liền chạy ra.
Xem ra chuyện hẹn hò này rất hấp dẫn người nha, Dạ Côn cũng không nghĩ nhiều, hòa vào dòng người chạy đi, xem một chút xem hẹn hò đến cùng là cái quỷ gì.
Rất nhanh, Dạ Côn đã đi đến một cái cầu vòng, không giống với những cái khác, cầu vồng này còn có nhánh rẽ, thông hướng một tòa cự sơn đang trôi nổi, mà tòa cự sơn phảng phất bị người ta san bằng, tọa lạc ở phía trên là một tòa viện, có rất nhiều người đang tràn vào trong sân.